Mướn Chồng
Chương 32 :
Ngày đăng: 14:50 18/04/20
Ông Hải đang nói chuyện với mấy anh cảnh sát.
Cảnh sát hỏi ông Hải.
_Ông là gì của nạn nhân....??
_Cậu ấy là trợ lí của tôi....!!
_Ông có biết vì sao cậu ấy bị bọn giang hồ đánh không...??
Ông Hải lắc đầu.
_Tôi không biết, cậu ấy là người kín tiếng, nên chuyện đời tư của cậu ấy tôi không biết nhiều....!!
_Theo ông, cậu ấy là người thế nào, cậu ấy có gây thù chuốc oán gì với ai trong công ty của ông không...??
Ông Hải nói.
_Tôi không nghĩ cậu ấy là người thích đánh nhau, cậu ấy chỉ vừa mới vào làm trong công ty chúng tôi được ba tháng, trong thời gian làm việc cậu ấy luôn tỏ ra là một nhân viên xuất sắc, cậu ấy không có gây sự hay gây mất đoàn kết với ai, vừa rồi cậu ấy còn cứu mạng con gái tôi....!!
_Tôi nghĩ, cậu ấy bị bọn chúng trả thù chắc là vì cậu ấy đã cứu ai đó thoát khỏi bàn tay của chúng nên chúng mới tìm cậu ấy....!!
Họ ghi nhận lại lời khai của ông Hải, họ hỏi ông Hải.
_Tôi có thể nói chuyện với con gái ông chứ....?? Có phải cô bé là người đã gọi điện thoại báo cho chúng tôi biết tình hình của cậu Trường....??
_Vâng, chính Diễm là người gọi điện báo cho các anh biết, nhưng tôi e là các anh sẽ không hỏi được gì nhiều đâu, vì sau cú sốc vừa rồi con gái tôi đã bị mất trí nhớ....!!
_Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng hỏi cô ấy chỉ vài câu hỏi đơn giản thôi....!!
_Nếu thế thì được....!!
Cảnh sát hỏi Diễm nguyên nhân vì sao Diễm lại biết Trường bị thương, nguyên nhân vì sao Trường bị chúng đánh, họ hỏi Diễm xem Diễm có biết ai có thể là hung thủ của vụ việc trên không.
Diễm kể tỉ mỉ chi tiết những gì mà Diễm biết, còn nguyên nhân vì sao Trường bị bọn chúng đánh và ai có thể là hung thủ của vụ việc trên Diễm hoàn toàn mù tịt.
Kết thúc buổi điều tra, trước lúc cảnh sát ra về. Ông Hải bảo cảnh sát.
_Tôi hy vọng các anh sớm đưa vụ này ra ánh sáng, tôi không thể chịu được cảnh nhìn ân nhân cứu mạng con gái tôi bị thương oan ức, và nằm li bì như chết thế kia....!!
_Có tin tức gì mong các anh sớm thông báo cho tôi biết....!!
_Ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Sớm muộn gì bọn chúng cũng bị bắt....!!
Cảnh sát dặn dò ông Hải.
_Nếu cậu ấy có dấu hiệu tỉnh lại, mong ông gọi điện thông báo cho chúng tôi, chúng tôi có vài câu hỏi cần hỏi cậu ấy....!!
_Tôi hiểu, khi nào Trường tỉnh lại, tôi sẽ cho người gọi điện báo ngay cho các anh biết....!!
Nếu Diễm không bị mất trí nhớ, Diễm có thể nói cho cảnh sát biết nguyên nhân vì sao Trường lại bị bọn kia đánh và biết đâu Diễm có thể giúp cảnh sát nhận dạng bọn chúng nhưng bây giờ đầu óc Diễm hoàn toàn rỗng tuếch, Diễm hoàn toàn quên hết chuyện quá khứ.
Cửa phòng mổ mở ra, Diễm đứng bật dậy, mặt trắng bệch, Diễm hấp tấp hỏi.
_Vâng.....!!
Nghe nhắc đến việc sắp được phép vào thăm Trường, Diễm vui hẳn, Diễm tung tăng chạy vào phòng vệ sinh của bệnh viện, đánh răng rửa mặt xong, hai bác cháu xuống căn tin của bệnh viện, Diễm chỉ ăn được hai đũa là buông bát xuống. Diễm vui mừng nói.
_Bác cứ ở đây ăn đi nhé, cháu lên xem Trường thế nào....??
Ông quản gia hóm hỉnh bảo Diễm.
_Cháu nhớ người “iu” đến phát điên rồi hả....??
Diễm đỏ bừng mặt.
_Bác chỉ ăn nói lung tung.....!!
Diễm đứng dậy.
_Thôi cháu đi đây, chúc bác ngon miệng....!!
_Ừ, cháu đi đi....!!
Diễm đi thật nhanh lên lầu hai, rẽ phải, đi thêm hai mét nữa, Diễm mở cửa, bước vào trong, Diễm quan sát khắp lượt, đây là phòng hồi sức chung của bệnh viện, nên không chỉ có một mình Trường nằm tại phòng bệnh này.
Do mặt Trường cũng bị vô số những vết xước nên mặt Trường cũng phải quấn băng, thành ra Diễm không nhận ra ai với ai nữa, Diễm đi lòng vòng một hồi, Diễm gọi.
_Anh Trường....!! Anh nằm ở giường nào....??
_Anh Trường...!! làm ơn lên tiếng đi....!!
_Anh đã tỉnh ngủ chưa...??
Mấy bệnh nhân nhìn Diễm, họ thấy một cô gái cao một mét sáu lăm đang lò dò đi khắp phòng, vừa đi vừa nhìn khắp lượt, Trường lúc đó đã tỉnh rồi nhưng vì ngán Diễm nên mặc kệ Diễm đi tìm.
Diễm nhìn thấy có một chàng trai có khổ người giống hệt Trường, Diễm liền bước lại gần, Trường cau mày nhăn nhó, Diễm mỉm cười hỏi.
_Anh Trường....!! anh không sao chứ....??
Chàng trai kia ngơ ngác nhìn Diễm, anh ta không hiểu tại sao cô gái xinh đẹp này lại nhận nhầm anh ta với một anh chàng tên Trường nào đó.
Thấy anh ta im lặng không nói gì, Diễm liền bảo.
_Có phải là anh đau lắm không....?? Để em đi mua gì cho anh ăn nhé....??
Diễm mỉm cười thật tươi, anh ta đỏ bừng mặt, mấy bệnh nhân kia sửng sốt nhìn Diễm, họ cũng lầm tưởng chàng trai bị băng kín người kia là Trường, Diễm vô tư cầm lấy tay anh ta. Diễm hối thúc.
_Kìa anh...!! Sao anh không nói gì đi....??
Anh ta ú ớ, anh ta ngại, nếu lên tiếng mà không phải là người đàn ông tên Trường nào đó, anh ta sợ Diễm trách mắng, còn nếu không lên tiếng, anh ta cảm thấy bứt rứt không yên, tiến thoái lưỡng nan, anh ta không biết nên làm thế nào cho đúng.
Diễm cúi xuống gần sát mặt anh ta làm cho mặt anh ta đã đỏ lại càng đỏ hơn, Trường hết chịu nổi, Trường quát.
_Cô đang làm gì đấy hả....??