My Devil! Don't Go
Chương 151 : Izumo tin tôi đi quay đầu là bờ
Ngày đăng: 18:23 18/04/20
– Tôi thật sự không biết mình nên làm gì?
Thật ra tôi cũng không biết nên khuyên cô ta như thế nào, ngoài việc
bảo cô ta tìm đến người nào đó yêu mình sâu đậm để giải tỏa bớt nỗi đau.
Tôi từ trước đến nay chưa hề nếm trải cảm giác đơn phương. (phải rồi, quanh chị ý toàn dzai đẹp) Tuy vậy, lần trước lúc Ren đến lục địa trung tâm, tôi đã nhớ nhung da diết, trong lòng luôn cảm thấy vừa nặng nề vừa trống rỗng, ngày đêm nhớ đến hình bóng của ai đó, nhớ đến nỗi làm
chuyện gì cũng không thể tập trung được. Cảm giác ‘nhớ’ đã đáng sợ như
thế.
Trong khi Izumo cô ta, đã phải nhớ trong vô vọng, nhớ mà không thể
làm gì, nhớ mà không thể đi tìm, nhớ mà không thể ôm người ta vào lòng,
lại bị người mình yêu thương lạnh nhạt ghét bỏ như vậy, thật là khiến
người khác thấy cô ta vô cùng đáng thương.
Tôi lại là dạng người hay thương xót cho người khác, không thể làm lơ được.
– Cô nói xem, ngoài… khụ… ba cô ra, thì còn ai đối tốt với cô nữa?
– Có.
– Vậy thì cô nên chuyển tình…
– Đó là mẹ tôi.
– … – tôi im bặt một lúc, mới điên máu hét lên – Cô có hiểu ý tôi
không vậy, tìm người nào khác giới mà tuổi ngang ngang mình ấy! Vậy mà
cô dám nói tôi ngốc!
– Có Ren. Anh ấy đối với tôi rất tốt.
– … – con mắt nào của cô thấy hắn đối tốt với cô vậy?? Tôi móc ra xào lăng chắc cũng không ảnh hưởng gì đến thị giác của cô đâu.
– Haha… tôi chỉ đùa thôi mà…
– … – ồ, cô ta đùa, cô ta còn cười nữa.
Phản ứng như vậy là cái phản ứng như thế nào vậy??? Đừng trong phút chốc khiến người khác rợn người như vậy Izumo à… Tôi sợ a.
– Thật ra tôi rất hoang mang, tôi có cảm giác nếu thiếu anh ấy tôi có thể chết. – Izumo cười đã mới tiếp tục tâm sự.
Theo tôi nhớ không lầm, một đứa từ trên đầu xuống gót chân đều hiện
rõ hai chữ ‘Kiêu ngạo’ như cô ta rất cô đơn, không có bạn… chắc những
nỗi niềm nay đã chôn sâu rất lâu mà không có ai cùng giãi bày, chắc là
nặng nề và đau khổ lắm.
Hôm nay, tôi tình nguyện đóng vai người bạn thân của Izumo cho cô ta lời khuyên chân thành nhất! Tôi liền xoáy vào tâm lý cô ta:
ngày hôm qua hắn đã chạy khắp nơi tìm tôi.
Một Ren đầu đội trời chân đạp đất lại có một ngày như hôm nay…
Tất cả là lỗi tại tôi. Nghĩ tới đây, tay tôi càng siết hơn. Vừa cảm động vừa thấy mình thật đáng trách, tôi tự giận mình thay cho hắn. Tôi là ai mà hành hạ Ren ra đến thế này…
Dù cho một cảm giác ngọt ngào có lan đến tim thì tôi vẫn cảm thấy đắng ngắt. Nhìn Ren như vậy, tôi thật không đành lòng.
Hắn sau một hồi trầm mặc mới thở phào một tiếng rõ rệt… thể hiện sự yên tâm, hình như có tiếng cười nhẹ:
– Món quà sinh nhật này đặc biệt thật đấy! Tặng cho anh cả một ngày lo lắng đến chết đi sống lại.
– Quà gì chứ… – nhắc đến quà… hình như tôi chưa mua được – Em xin lỗi, hôm qua đang đi mua quà cho anh thì…
Ren đột nhiên ngẩng đầu lên, một khoảng trống xuất hiện giữa chúng
tôi (khoảng đầu của hắn ấy), Ren liền kéo tôi sát vào người hắn, đầu hắn di chuyển chếch sang bên thì thầm vào tai tôi:
– Không sao. Anh chẳng cần. Có em là đủ rồi. Em làm ơn đừng có chạy
lung tung mà đột nhiên biến mất nữa có được không? – hắn cọ cọ gò má vào thái dương của tôi.
Tôi yên tâm tựa vào vai Ren, mùi mồ hôi này sao mà quyến rũ…
– Ren, anh đi cả ngày đã mệt rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi một lát. – tôi vừa nói vừa mỉm cười. Câu nói này đã từ lâu tôi rất muốn một lần thử
nói với Ren, nhưng bình thường đi đâu chúng tôi cũng đi cùng nhau, về
nhà cũng về cùng nhau, cơ bản là không có cơ hội, hôm nay phải nắm bắt.
– Em cũng mệt. – hắn gật gù. Giọng nói vô cùng thoải mái, thong thả.
Hình như bao nhiêu mệt mỏi của hắn đã trôi đi đâu luôn rồi…!!
– Phải, em rất mệt. – tôi cũng gật gật trong lòng hắn.
– Vậy thì đi tắm cùng với anh. – giọng hắn hoàn toàn nghiêm túc. Cái quái…! Tôi bực bội đẩy hắn ra, há to miệng mắng nhiếc:
– Này… vừa gặp lại mà anh đã… ưm…
Kết quả bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn… chắc là rất dài… rất dài…
Lưỡi hắn do thám miệng tôi, rà soát từng mm một trên môi tôi, ngấu
nghiến như thể nó là một món ngon, và nếu hắn không xử lí trước, món
ngon đó sẽ bị những con thú khác cấu xé không thương tiếc. Hắn cứ như
sau chuyến đi vừa rồi môi và miệng tôi đã khác đi, bây giờ đang dò xem
có gì mới lạ…?!
(Còn tiếp)