My Devil! Don&#39t Go

Chương 152 : Món quà sinh nhật thứ nhất

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Ren sau khi dứt nụ hôn thì ôm tôi cứng ngắc, cả lúc đi vào nhà tôi

cũng bị hắn ôm. Ren luồn tay qua ôm chặt thắt lưng tôi, khiến người tôi

dính sát vào hắn, thật sự rất khó đi, tôi liền lèm bèm:



– Anh có cần phải như vậy không?



– Vì em rất hay gây chuyện, anh phải trông chừng em. Làm vậy cho em khỏi biến mất nữa.



– … – cái thể loại lí luận ngang ngược gì thế này?!!



Vừa vào nhà đã thấy Chito và Ajita đang tức tốc chạy ra ngoài. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chito là những hàng nước mắt.



Vừa nhìn thấy tôi, Chito đã gào lên:



– Cậu làm cái trò gì vậy hả??! Đột nhiên đưa tớ về nhà rồi biến mất là thế nào?!! Đồ ngốc!



Tay cô nàng vò lấy vò để tóc tôi. Vừa cười vừa mếu máo vừa giận dỗi, nhìn Chito lúc này chẳng khác đứa con nít là mấy.



– Đồ ngốc này.



– Thôi tớ mệt lắm rồi, vào nhà đi có được không? – tôi cười trừ.



– Tất nhiên. Vào thôi! Đi thôi. – Chito thẳng tay đẩy Ren ra, ôm eo

tôi vào trong. Để lại hai anh chàng với vẻ mặt nghi vấn tình cảm giữa

hai cô vợ của mình.



Sau khi vào nhà, Chito mới cau có, lèm bèm:



– Thuốc mê con khỉ gì mà đến tận khi nãy tớ mới tỉnh dậy. Ajita thấy

vậy liền dựng tớ dậy bảo là cùng chạy đi tìm cậu, không ngờ vừa ra đến

cổng đã gặp. Hay thật đấy!



Dragon dù bình thường thể hiện ra là rất ghét tôi, nhưng bây giờ nó

nghe tiếng tôi thì ngay lập tức chạy ù từ trong bếp ra mặt mày hớn hở ôm chầm lấy tôi, ôm chặt không buông…, lại thêm một đứa con nít sợ bị

giành mất đồ chơi. Bên trong vang lên một tiếng thật lớn ‘xoảng’.



– Ối. – thằng bé giật mình thốt lên rồi chạy vào bếp.



– Hay gì chứ? Phải cảm ơn Izumo đã đem cậu về nhà chứ không vứt một

mình cậu nằm lăn long lóc ở trung tâm thương mại, không biết sẽ đưa mình ra cho bao nhiêu người nhìn. – tôi mắt thì nhìn theo Dragon, miệng liền nói đỡ Izumo, thật chẳng hiểu từ khi nào mình lại ‘lương thiện’ như

vậy.



– Này! Cô ta đã bắt cóc chị đấy chị hai! – ba người… và một con rồng vừa mới bon chen từ trong bếp chạy ra liền hét lên.



– Hờ hờ… thôi đi tắm cái đã, rồi gì thì gì. Cả người bẩn hết cả rồi. – tôi nói một lèo rồi chạy thẳng lên tầng túm lấy cái đầm rồi chui thẳng

vào nhà tắm mở nước thật lớn, để không nghe được tiếng Ren lèm bèm ở bên ngoài.



Phù… phù… thật là nguy hiểm. Nói đỡ cho cô ta làm cái gì không biết!








Tim tôi đập đến chết đi sống lại. Nhìn hình ảnh trong gương, tôi càng nhận ra Ren cao lớn và nam tính đến dường nào. Hắn hoàn toàn bao phủ

lấy cả người tôi. Ở góc nhìn này, là hắn đang hơi khom người, hơi thở

chậm rãi phủ quanh vành tai tôi, khiến nó nóng ran lên. Hàng mi dài che

khuất đôi mắt đầy trêu chọc, sóng mũi cùng đôi môi cũng trở nên hoàn hảo bất thường.



Tuy nhiên, đang say sưa ngắm bạn trai ác quỷ của mình trong gương với vẻ mặt ngơ ngác đến đáng thương thì một hơi thở phả mạnh vào tai và má

tôi khiến tôi giật nảy cùng rùng mình một cái, giọng nói quyến rũ thì

thầm vào tai tôi:



– Em là thức ăn của anh thì rửa tay làm cái gì?



– Này! Đồ đáng ghét nhà anh…



Hắn cười lớn rồi lau tay, sau đó ra ngoài trước, để lại tôi đang cực kì tức tối với khuôn mặt nhăn nhó đáng thương.



– Ăn đi. Cậu phải ăn cho nhiều vào.



– Được rồi mà, cảm ơn. Tớ tự lấy được.



Chito không hề ăn, cứ gắp hết sang cho tôi, làm chén cơm của tôi đầy ứ.



– Ăn đi. – Ajita lại gắp thức ăn sang cho Chito.



– Anh cũng ăn đi. – Chito ngượng ngùng cười mỉm chi gắp lại thức ăn

cho Ajita. Hai cái người này mới vừa chính thức quen nhau mà sao cứ

giống hệt một cặp vợ chồng già thế này không biết.



Ren mới chính xác là người không hề ăn cũng không hề đụng đũa, bởi cơ bản là hắn chỉ ngồi im nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi nhíu mày:



– Anh đang làm gì vậy?



– Chờ em ăn xong.



– Hả?



– Em ăn no rồi anh có thể ăn em.



‘Phụt…’ – Chito phun cơm, Ajita phun nước, Dragon phun canh, tôi phun ra máu!!



– Này!



– Haha!!!



Hắn vẫn chưa có buông tha cho tôi.



Bạn trai tôi là đồ thù dai!!!



(Còn tiếp)