My Devil! Don&#39t Go

Chương 153 : Họp báo

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Ăn xong, Ren liền ghé vào tai tôi:



– Tụi mình đi hẹn hò đi.



– Hẹn hò á? – mắt tôi sáng rỡ.



– Ừ.



– Tất nhiên là đi! Chờ một tí em đi thay quần áo.



Tôi định chạy đi thì Ren giữ tay tôi lại, hắn đưa cho tôi một cái đầm voan màu xanh biển cực đẹp, nhìn như công chúa vậy, chính vì thế mà nótrông rất là không ăn khớp với tôi. Tôi liền từ chối khéo:



– Đi hẹn hò cần gì phải ăn mặc như thế này? Khó di chuyển chết được.



– Nhưng rất dễ cởi. – hắn nói như đúng rồi. Một câu đầy hàm súc nhưvậy, với khuôn mặt lạnh tanh vô cùng nghiêm túc của Ren, mới chính xáclà không có ăn khớp gì với nhau.



– Anh… vừa nói gì hả?!!! – tôi bối rối, mặt đỏ lên, hét toáng.



– Haha… anh đùa chút thôi mà. Em cứ mặc đi. Anh đâu định sẽ đưa emđến một nơi tầm thường. – Ren cười xòa xoa đầu tôi như con nít.



Tôi vô cùng ngây thơ tin tưởng hắn, liền mặc nó vào, chạy sang hậugia khoe với Chito. Ngay lập tức, tôi bị cô nàng xoay như chong chóng.Nhỏ làm tóc trang điểm cho tôi hệt một người chuyên nghiệp.



Sau khi đá tôi đến trước mặt Ren thì biểu hiện của hắn chính là vô cùng hài lòng. Tôi nhìn hắn cũng phải trố mắt ra.



Ren mặc vest màu xám khói, sơ mi đen, quần âu cũng đen nốt, mái tóc dựng ngược vô cùng cuốn hút. Ở hắn có nét vừa trẻ con vừa trưởng thành, nghe có vẻ đối lập, nhưng thật sự là chúng hoàn toàn bù đắp cho nhau ở Ren.



Tôi đơ mặt nhìn Ren một hồi, hắn mới tằng hắng một tiếng:



– Nhỏ dãi sẽ làm bay lớp trang điểm mất.



Vì vẫn còn ngơ ngác trước Ren nên câu nói của hắn từ lỗ tai bên nàychạy sang lỗ tai bên kia ròi hoàn toàn thoát khỏi bộ não của tôi, khi đã bình tĩnh lại mới biết mình vừa bị mỉa mai nặng nề.



– Ren!



– Haha…







Và cái nơi không hề tầm thường mà hắn nói chính là… một cuộc họp báo.



WTF!!!!
– Thật ra mà nói, em có thể miễn cưỡng được cho là xinh. – hắn vừa nói vừa cười nhàn nhạt.



– … – này này… không khí lãng mạn thì không chịu mà muốn nồng nặc sát khí à??



– Thật đấy. Đừng nhìn anh như vậy. – hắn nhún vai nói. Rốt cuộc câu đó là hắn khen tôi hay chê tôi thế…?!



– Thật cái đầu anh. Em không xinh em vốn rất hiểu, đừng có khẳng định lại làm gì. – tôi giận dỗi bĩu môi.



– Em thật là… anh là đang khen em xinh đấy đồ ngốc. – hắn liếm môinói. Thà đừng nói… nói ra rồi mặt tôi cũng đỏ lên theo hắn. Ôi cái tìnhthế này… thật là!



– Tự… tự nhiên anh nói như vậy.



– Vì cái đầm của anh và khả năng trang điểm của Chito mà em trông rất xinh. – hắn gật gù khẳng định.



– …



Tôi thở dài, căm phẫn không thể thọc hết đống tăm trên bàn vào lỗ mũi của hắn!!!



– Món quà của anh, em thích chứ? – một hồi lâu sau hắn lại mở miệng hỏi.



Nhắc đến quà tôi lại rầu rĩ. Tôi cảm thấy rất mặc cảm tội lỗi khi mình không có quà tặng hắn a.



– Thích. Đương nhiên là em thích. Cái gì của anh em cũng thích. – tôi rầu rĩ đáp lời, thấy mặt tôi rất là không vui, hắn liền làm mặt cún.



– Anh đã nói em không cần tặng anh cái gì đâu. Chỉ cần em ở bên cạnhanh là được rồi. – Ren cười khổ, thật sự hắn không có kiên nhẫn an ủimỗi khi tôi tự trách mình.



Tôi lại bất giác thở dài. Thức ăn thơm phức dọn ra trước mặt, tạm thời gác chủ đề này qua một bên, tôi lao vào đánh chén.



Thức ăn ngon để trước mặt mà mình không thực thì quả là có lỗi với nó.



– Thật ra… có một thứ anh rất là muốn, mà em cũng dư sức cho anh, vìnó không cần phải chuẩn bị trước. – Ren đột ngột nói, khuôn mặt thấpthoáng vẻ gian tà.



– Là gì hả? – tìm được đường thoát khỏi đống tâm trạng hỗn độn, tôicười hớn hở. Hắn thấy tôi phản ứng tích cực, tâm trạng rất tốt, trên môi hiện hữu một nụ cười, nhưng chính xác hơn là cười gian. Hắn chống taylên bàn, cằm đặt vào lòng bàn tay, vô cùng nhàn nhã mà chầm chậm nói.



– Thì là… em đem em tặng cho anh là được rồi.



– …



Biết ngay mà… những gì từ miệng hắn thốt ra thật sự không có cái nàođường hoàng trong sáng, lúc nào cũng thật là ba chấm, lúc nào cũng khiến cho người đối diện chỉ có thể chết đứng.