My Devil! Don&#39t Go

Chương 185 : Lục địa phía nam

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


Tỉnh dậy, tôi thấy xung quanh mình là một màu trắng toát. Khẽ cựa

mình mới thấy Ren đang nằm bên cạnh ngủ rất ngon, thần sắc trầm ổn,

khuôn mặt điển trai vô cùng quyến rũ. Nhìn lại mình, toàn thân tôi toàn

những dấu hôn đỏ ửng…



Tôi đỏ mặt, cả người tự nhiên nóng hổi hết lên.



Chúng tôi đã như vậy bao nhiêu lần, mà tại sao tôi vẫn thấy ngượng nhỉ?



Câu nói của Ren vọng về từ tiềm thức: “Lần này, anh bao bọc tình yêu của mình vào trong băng, chính là muốn gửi hết chúng cho em.”



Tim tôi đập nhanh lên vài nhịp, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út bên

tay trái, tôi không nhịn được cười trong vô thức. Chiếc nhẫn sáng lấp

lánh thật đẹp, thật vừa vặn, như thể nó được đặt riêng chỉ để dành cho

tôi. Một chút gì đó ấm áp chảy vào tim tôi thật chậm… thật chậm… nhưng

nó đủ sâu sắc để lấp đầy những tổn thương, những khoảng trống trong quá

khứ của tôi, cũng làm tình yêu của tôi dành cho hắn ngày một trọn vẹn và sâu đậm hơn.



Thắt lưng tôi đột nhiên bị siết lại. Nhìn xuống thì thấy Ren đã tỉnh, nhưng mắt nhắm mắt mở như con nít, hắn dụi đầu vào người tôi, một tay

hắn ôm eo tôi, tay còn lại hắn nắm nhẹ tay tôi, khẽ vuốt vuốt chiếc

nhẫn:



– Em thích chứ? – giọng hắn nhè nhè như say rượu.



– Thích.



– Thích vậy chúng ta làm lại lần nữa. – hắn bật dậy đè tôi xuống

giường. Mất mấy giây tôi mới nhận ra vấn đề… tên lưu manh này chính là

mới hỏi tôi có thích… hay không?! Tôi cứ ngỡ hắn đang hỏi chiếc nhẫn

a!!!



– Này! Đồ chết tiệt! – tôi đánh cái bốp vào vai hắn, mặt lại đỏ lên.



Ren cười khẩy… cúi xuống hôn tôi.



Tất cả những gì hắn làm chỉ là hôn mà thôi… từng cái hôn nhẹ nhàng chạm xuống, như thể đang nâng niu vật báu.







Sau đó, chúng tôi quyết định tạm thời cứ đính hôn trước, còn đám cưới thì sau khi học xong sẽ tính tiếp.


năm gầy dựng cũng đang trở thành một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới.



Ầy… nói về người ta đủ rồi… nên túm gọn một câu về chuyện tình của tôi và Ren nhỉ?



Chẳng qua là… đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức vào ngày mai…

cũng chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của Chito và Ajita… nên ngày

mai, chúng tôi sẽ cùng làm lễ tại một hòn đảo ở lục địa phía Nam.



Hình như tôi chưa từng nói. Lục địa phía Nam thật ra là một quần đảo

rất lớn, vô số kể những đảo con chi chít, mà cách nhau cũng không xa,

hơn nữa chúng nằm ở phía nam, nên cả MS quyết định gọi đó là lục địa

phía Nam.



Chúng tôi đang trên đường đến đó.



Mấy năm vừa qua, khoa học phát triển, công nghệ càng ngày càng tiên

tiến và hiện đại hơn. Bây giờ chúng tôi chẳng cần phải đi tàu đến đó mà

có một phương tiện khác… máy bay bay trên bầu trời. Chỉ cần ngủ một giấc dài, máy bay đã đáp xuống hòn đảo nhỏ.



Mà nói sao nhỉ… máy bay lúc bấy giờ chưa có trở nên phổ biến, nó đơn

thuần chỉ là một loại hình phương tiện tiên tiến hơn dành cho những gia đình khá giả có tiền mua về dùng.



Ở biệt thự của chúng tôi cũng có một chiếc. Không phải là Ren muốn thể hiện tiền bạc của bản thân, mà hắn giải thích là:



– Lần trước cầu hôn em, khi bay lên trời phải bay bằng trượng của em… anh rất không thích cảm giác bị lệ thuộc, nên bây giờ mua một chiếc sau này dùng.



– … – thì ra sau bấy nhiêu năm hắn vẫn còn nhớ đến chi tiết bé tẻo đó… cơ mà… lý do có cần phải bá đạo như vậy hay không?



Ơ lạc đề quá rồi… ý của tôi là… máy bay này của Ren, suy ra trên máy bay chỉ toàn những thành phần bá đạo tôi vừa mới liệt kê ở trên… *chỉ

chỉ* máy bay đến đảo an toàn mà không rớt dọc đường… là chuyện vô cùng

kì tích rồi.



Đáp đất, cả lũ bắt đầu bị tăng động, thay vì nghỉ ngơi sau gần nửa

ngày bay thì lại kéo nhau vào một quán bar gần sân bay, nhằm hưởng thụ

một đêm cuối cùng trước khi kết hôn…



Người ta thì nam ở cùng nam, nữ ở cùng nữ để tiện tâm sự, cái lũ này lại thích phá lệ, gom chung lại một phòng vừa nói vừa chửi

mắng cho thỏa thích, sau đó thì nốc rượu, rồi ăn dằm nằm dề ở phòng VIP

của người ta suốt đêm.