My Devil! Don&#39t Go

Chương 186 : Lễ cưới

Ngày đăng: 18:24 18/04/20


~~ Chỉ còn một chap nữa thôi là end rồi :)))



Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện của Mi đến tận chap này :)))



Cảm ơn cảm ơn :)))



Thật ra Mi muốn cảm ơn bằng 10 thứ tiếng nhưng khả năng có hạn :))



Ai cảm tui muốn tỏ tình thì cứ gửi tin nhắn đi nhaaa



Ai nuối tiếc gì thì cứ nói hết đi nhaaaa



Thôi các bạn đọc truyện vui vẻ :))~~



Sáng hôm sau, chúng tôi lục đục kéo đến quán cà phê Unique.



Ừ thì… người ta thích tổ chức tiệc cưới ở nhà thờ, nhà hàng,… vẫn là

chúng tôi thích chơi nổi, bao trọn quán cà phê để tổ chức đám cưới.



Đừng ngạc nhiên tại sao chúng tôi đường đường là ở lục địa phía Đông, sao có thể đặt trước bao trọn cả cái quán… đơn giản là vì thời đại bây

giờ, internet bắt đầu phát triển, hình ảnh tràn lan, và cả điện thoại

của Ajita cũng trở nên phổ biến. Bây giờ mọi người đều có một cái, việc

lựa chọn địa điểm và vấn đề phương thức liên lạc bây giờ vô cùng đơn

giản.



Quay lại hiện tại, chúng tôi đang đứng bên ngoài quán cà phê.



Tôi chưa có được thấy nơi này bao giờ bởi vì nó là do hắn chọn.



Vấn đề tổ chức tiệc cưới, Ren hoàn toàn phụ trách, tôi chỉ việc phát

thiệp mời và đi thử áo cưới cùng với Chito mà thôi, bởi vậy mọi thứ sẽ

như thế nào, tôi hoàn toàn tin tưởng vào sở thích của Ren… chỉ là tên

này từ trước đến đây rất là có chút…



Quán cà phê này rất lớn, chính xác hơn đó là một khoảng sân cỏ to

lớn, trồng rất nhiều hoa hồng, chúng được phối màu và chăm sóc một cách

cầu kì, có những cây lớn hơn một chút thì được cắt tỉa gọn gàng, tạo

thành nhiều hình thù kì lạ, nhìn vô cùng thu hút và sang trọng. Thậm chí hàng rào bên ngoài cũng chính là những khóm hoa hồng nối lại với nhau

trải dài đường đi.



Ở trung tâm bãi cỏ là một tòa nhà cổ kính có cấu trúc nhìn chung là

hình ngũ giác, nhìn bên ngoài thì có vẻ chủ nhân nơi đây rất thích kiến

trúc phương Tây. Nhìn chung thì tòa nhà có hai tầng, tầng một hình như

cao gấp hai lần tầng hai, tất cả tường đều làm bằng kính, nhưng không

phải là loại kính pha lê trong suốt mà có hơi vẩn đục mờ mờ nhìn rất cổ

kính. Dọc trên tường có vài cây đèn cổ nhìn vô cùng sang trọng. Nhìn

xuyên qua lớp kính, bên trong mờ mờ không thấy rõ, nhưng mà tôi bắt đầu

có cảm tình với nơi này rồi đây.



Một phần là do Ren chọn nó, một phần là do tôi thích lối kiến trúc như thế này, thật sự rất thu hút tôi.
Con nhỏ nào đó trong đấy khiến tôi thấy ngột ngạt kinh khủng… hình

như nó không phải là tôi… con nhỏ đấy xinh đẹp quá mức… đến nổi tôi còn

bị cuốn vào đôi mắt đó…



Hờ hờ… phải công nhận là khả năng trang điểm của Chito hơi bị đáng

kinh ngạc, động tác thuần thục, tay chân điêu luyện, không khác gì dân

chuyên nghiệp.



Chito dường như đã chờ đợi từ rất lâu cái khoảnh khắc ngồi đối diện trang điểm cho tôi trong bộ váy cô dâu, nhìn cô nàng cảm động đến sắp khóc.



Nhìn bản thân trong gương, trong lòng tôi rạo rực một cảm xúc gì đó.



Trong phòng lúc này chỉ có mình tôi, mọi người đều đang ở bên ngoài cùng với Ren chuẩn bị cho buổi lễ.



Không gian lúc này hoàn toàn im lặng, tôi còn có thể nghe thấy tiếng

chim hót ngoài kia, tiếng gió thổi mây trôi gần như cũng rót hết vào tai tôi. Xúc cảm nôn nao mà lo lắng kia càng lớn hơn khi người ta chỉ có

một mình. Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn trong đầu tôi.



Từ trước đến giờ tôi vẫn cứ nghĩ, chúng tôi sống cũng đã sống cùng

nhau, thậm chí cả những việc ‘đó’ chúng tôi cũng đã cùng trải nghiệm, cứ nghĩ sau đám cưới thì mọi chuyện vẫn như vậy, chúng tôi vẫn cùng nhau

làm mọi thứ, cuộc sống vẫn gắn chặt với nhau, và thời gian thì vẫn cứ

tiếp tục trôi. Vậy thì tại sao bây giờ, tôi lại cảm thấy lạ lẫm như vậy, cứ như thể sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ là cái gì đó khác lắm, rất

khác so với trước kia.



Một hơi thở dài, tôi thậm chí còn không hề nhận ra nó là của mình.



Ngồi thẫn thờ một lát, tôi lại quay sang nhìn đám mây trôi bồng bềnh ngoài cửa sổ.



Tôi… muốn mời Risa, nhưng lại không tài nào có thể tìm ra được chị

ta. Lần trước tôi có xem qua một lễ cưới trên phim ảnh. Lễ cưới của họ

tổ chức ở lễ đường, vô cùng sang trọng và ấm cúng, hai bên gia đình, cả bạn bè đều đến chúc phúc… trong khi tôi thì…



Thật ra tôi không phải là đòi hỏi gì lễ cưới thật long trọng, chỉ là

tôi muốn ít ra, chị ấy cũng nên đến lễ cưới của tôi thay mẹ… chị ta bây

giờ là ‘người thân’ duy nhất của tôi.



Tìm gặp đám bạn Risa, thì họ nói chị ấy đã bỏ đi từ vài năm trước rồi biệt tăm biệt tích, cũng không còn liên lạc với họ nữa.



Lúc đó trong lòng tôi vừa thấy vui vừa thấy buồn. Chị ta thì biến đâu mất dạng, xem như hoàn toàn không thể liên lạc

được, người thân cuối cùng của tôi cũng đã biến mất khỏi cuộc đời tôi,

một cảm giác trống rỗng đến cơ đơn… Nhưng ít ra thì, Risa có lẽ đã suy

nghĩ lại về những gì tôi đã khuyên nhủ chị ta… mới rời khỏi đó, rời khỏi đám bạn chỉ chơi để lợi dụng…



Tiếng gõ cửa vang lên, Chito từ bên ngoài tinh nghịch thò đầu vào trong:



– Này! Đến giờ làm lễ rồi, chúng ta ra ngoài thôi.



(Còn tiếp)