[Nam Nhi Đương Tự Cường Hệ Liệt] – Bộ 5 – Tình Phùng Ác Ý

Chương 4 :

Ngày đăng: 21:21 20/04/20


Editor: Magi điên ( Osin)



Bê-ta: Nami-chan



“Này...... Đây là cái gì?”



“Thoạt nhìn có điểm giống một con diều”. Bạch Luật Nghi dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì mới ngủ dậy.



“Nhưng là cái này thật đặc biệt, thật uy phong nga, hơn nữa cũng rất lớn, Luật Nghi đại ca, đây là ngươi mua cho ta phải không”.



Bạch Luật Nghi đưa tay quẹt nước miếng còn dính bên mép. Y vừa mới tỉnh ngủ, ngủ đến thiên hôn địa ám, còn không biết hiện tại đã là giờ gì,sau đó lại bị một tiếng thét chói tai của A Hổ làm cho giật mình tỉnh giấc. Còn A Hổ thì như một con cún to, hướng trên người y mà nhào tới, vẻ mặt hưng phấn giơ lên con diều có màu sắc tươi sáng bên cạnh mà kêu to.



“Không có, không phải là ta tặng, ta vừa mới tỉnh ngủ.” Y nói thật. Trên thực tế, chính mình cũng không biết là do ai tặng.



“Nếu không phải của ngươi, vậy cái này là ai tặng cho ta? Vật này đặt bên giường ta, chính là muốn cho ta phải không?” A Hổ vạn phần quý trọng mà vuốt ve con diều. Hai bên nó có dải lụa xinh đẹp không cách nào hình dung, nếu có thể cho nó bay lên trời, nó nhất định sẽ trở thành con diều được chú ý nhất trên bầu trời.



“Tiểu thiếu gia, thỉnh ăn sáng.”



Trương Trung đẩy cửa phòng ra, gọi hai người bọn hắn dậy ăn điểm tâm. Dù sao Bạch Luật Nghi cho rằng, vấn đề mà mình không biết, thì đương nhiên là cần người giải đáp, tại sao miệng sinh ra ở trên người, đáp án phần lớn là để hỏi tới, không phải sao? Người hiện đại chính là luôn muốn tự mình cố gắng, không thể khiến cho bản thân bị bức bách mà chết được.



Bạch Luật Nghi hỏi hắn: “Con diều này là do ai tặng cho A Hổ?”



Trương Trung nhìn khắp xung quanh không có người mới dám mở miệng, “Là viên chủ lúc nửa đêm, đi khắp trong thành tìm kiếm danh gia làm diều nổi tiếng, cố ý mua cho bằng được.”



“Là… là phụ thân mua sao?”. Ánh mắt A Hổ gần như giật mình đến choáng váng, hoàn toàn không dám tin vào lời nói của Trương Trung.



Bạch Luật Nghi chậc lưỡi vài tiếng, nói ra những lời không dễ nghe, “Là trời muốn hạ hồng vũ, hay là mùa hè muốn nổi cơn bão tuyết a? Cái tên 『bạch mục nam』(1) sao lại có thể làm ra được loại chuyện này”.  Sau chuyện tình đêm qua, y cũng đã tự  động đem đối phương gọi là “bạch mục nam”.



Trương Trung đối với A Hổ cũng rất thương yêu, bằng không cũng sẽ không đi nghe tin tức khắp nơi trên phố, biết được y thuật của Luật Nghi rất tốt, hắn liền vội vã thỉnh viên chủ mời Bạch đại phu đến khám bệnh cho A Hổ.



“A Hổ thiếu gia, viên chủ chẳng qua là công việc quá bận rộn, chứ không phải là không  thương yêu người, có khi chỉ cần khiến nguời uống được một ít dược, là những người làm công bên ngoài liền có thể được thưởng thêm ngân lượng. Nếu như không thương yêu người, viên chủ liệu có bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy, ở trên thân thể của người hay sao?”



“Thật là như vậy sao? Cha không phải là chán ghét ta sao? Bởi vì ta một chút cũng không giống cha hùng tráng uy vũ (mạnh mẽ quyền thế).”  A Hổ như thế nào cũng không dám tin tưởng, ngẫm lại thái độ lãnh đạm của cha đối với mình, còn có thân thể của chính mình còn chưa tốt hơn.



Trương Trung lại an ủi A Hổ, theo hắn thấy, viên chủ chẳng qua là cách biểu đạt không tốt lại thêm cá tính lãnh đạm, nhưng tuyệt đối không lạnh lùng mặc kệ tiểu thiếu gia. Từ những dược liệu quý hiếm đắt như giá trên trời, ở trên người tiểu thiếu gia, không biết đã uống bằng mấy ngôi nhà của những người bình thường.



“Tiểu thiếu gia, người đừng nghĩ nhiều, người xem, hiện tại có đại phu tốt như vậy, thân thể của người cũng sẽ rất nhanh cường tráng hơn, đến lúc đó người có thể theo viên chủ xuất môn, viên chủ cũng có thể ăn nói với nương của người”.



A Hổ vuốt ve dải lụa của con diều, một mặt cúi đầu nghĩ tới lời nói của Trương Trung, còn Trương Trung giúp hắn rửa mặt, thay giày.



“Tiểu thiếu gia, viên chủ đã bảo nữ đầu bếp ngày hôm nay làm điểm tâm người thích nhất, tiểu nhân dẫn người đi ăn, được không?”



“Hảo!”



“Ta cũng cùng đi, xem cái tên bạch mục nam này rốt cục là đang giở trò quỷ gì.”



Sự tín nhiệm của y đối với Bách Tỷ Ngạn, nói ngắn gọn, chính là ZERO, chính là số không. Y không thể tin tưởng lời xằng bậy của Trương Trung được, bạch mục nam này chắc chắn đang giở thủ đoạn hạ lưu đê tiện nào đó.



Ra khỏi phòng, vòng qua hành lang, đi vào phòng ăn, nhìn thấy Bách Tỷ Ngạn đang ngồi ở chủ vị, A Hổ có chút khiếp sợ, Bách Tỷ Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Đêm qua có ngủ ngon không, A Hổ.”
A Hổ gật đầu, chậm rãi kể về suối nước nóng nhà mình, “Đúng vậy a, phía sau ngọn núi có phun ra nước nóng, nước cũng vừa đủ độ ấm, khi đó tổ phụ liền cảm thấy nơi này thực thích hợp cho việc an dưỡng tuổi già, cho nên mới ở chỗ này xây dựng nên Bách viên.” Hắn liếc mắt nhìn Bách Tỷ Ngạn một cái, giống như là sợ chính mình nói sai cái gì, “Việc này là Trương Trung kể cho ta nghe.”



Bách Tỷ Ngạn đối hắn gật đầu, được tán đồng khiến cho trên mặt A Hổ lộ ra biểu tình vui mừng vô cùng.



“A Hổ nói không sai, chỉ là một nơi nhỏ hẹp, nên cũng chỉ có ta sử dụng. Nương của A Hổ là người phụ nữ chuẩn mực, không thể không cảm thấy xấu hổ mà lõa thân giữa ban ngày, bởi vậy nàng cũng không có dùng qua. Hiện nay cũng chỉ có ta với A Hổ dùng, nếu Bạch đại phu muốn sử dụng, có thể tự nhiên.”



“Ôn tuyền, vậy mà hâu viện nhà ngươi cũng có cả ôn tuyền, cái này đúng là hưởng thụ cấp năm sao a, tất nhiên ta phải tắm, ta nhất định phải tắm, hơn nữa còn phải tắm ba tiếng đồng hồ mới có thể đứng lên, ta đã lâu rồi không tắm rửa sạch sẽ.”



Y hưng phấn muốn chết, hận không thể để A Hổ lập tức dẫn y đi phao tuyền (tắm suối nước nóng), nhưng tiểu hài tử từ nhỏ đã nhìn quen suối nước nóng trong nhà mình, không hiểu y vui vẻ cái gì, sau khi cơm nước xong xuôi, A Hổ còn muốn Bạch Luật Nghi cùng mình đi nghỉ trưa, sau đó luyện mấy trang thư pháp, rồi lại quấn quýt lấy y đòi kể chuyện xưa, đến khi sắc trời tối sầm, làm cho Bạch Luật Nghi nóng lòng không thôi.



Y cần phải tắm rửa sạch sẽ a, y không thể đợi đến ngày mai nữa!!



Cuối cùng A Hổ rốt cục cũng thả y ra, y vội vàng cuốn vài bộ y phục, cực kỳ kích động phóng ra phía sau, chỉ thấy đằng sau cửa gỗ giản dị, đẩy ra chính là suối nước nóng lộ thiên.



Vậy mà bọn họ dám nói là nhỏ, ôn tuyền này căn bản là lớn đến nỗi có mở ra một khách sạn lớn rồi. Xem ra ở cổ đại này đất không quá đắt, cho nên kẻ có tiền đều ở những nơi siêu lớn, Bách viên chỗ này cũng rộng đến không thể tưởng tượng được, lúc y vừa mới tới Bách viên còn thường đi nhầm đường, trách không được bọn họ nói cái suối nước nóng này nhỏ, còn y đã cảm thấy phi thường lớn rồi.



Ở bên trong bố trí sạch sẽ, có một vài hòn non bộ cây cỏ xanh biếc. Bao quanh hồ chính, có hồ lớn, hồ nhỏ, chúng được ngăn cách bằng những hòn non bộ, hết thảy tựa như phong cách tao nhã của những khách sạn lớn.



“Đẹp quá, chỗ này thực là quá tuyệt vời!”



Y vui vẻ cọ rửa thân thể của chính mình, kiểm tra nhiệt độ nước phù hợp chưa, sau đó không chút suy nghĩ liền nhảy vào, nước ấm bao quanh thân thể, chính là nước từ suối nước nóng, khiến cho y phát ra long ngâm hổ gầm sảng khoái không gì sánh được.



“Thực tuyệt vời quá!”



Nước ấm trong hồ rất nóng, nhưng mà cũng không đến mức làm người bị phỏng, chẳng qua là tắm lâu sẽ hơi đổ mồ hôi, y vội vàng trèo lên đi ra, nhưng lại luyến tiếc rời suối nước nóng, liền đưa hai chân ngâm trong nước, nửa người trên hưởng thụ một chút gió mát lướt nhẹ qua da thịt mát rượi.



Y đang lau mồ hôi, chợt nghe thấy của gỗ vang lên một tiếng, nghĩ chắc là A Hổ cũng chạy tới tắm, đang định gọi, không thể ngờ được người đi vào thân so với A Hổ cao hơn nhiều, hơn nữa hắn còn dễ dàng cởi quần áo, nhìn thấy cơ bụng sáu múi của hắn mà nước miếng chảy ròng ròng.



Lúc Bách Tỷ Ngạn mặc quần áo, Bạch Luật Nghi nghĩ là dáng người hắn chắc cũng không tệ, không ngờ được lúc hắn không mặc quần áo, dáng người so với suy nghĩ của y càng thêm hùng tráng anh vĩ.



Y thưởng thức những bắp thịt kiện mỹ chặt chẽ trên cơ thể hắn, còn có hai nhũ hoa trước cơ ngực rắn chắc kia  như hai quả mâm xôi hoang dại màu đỏ sẫm thật khiến cho kẻ khác thèm nhỏ dãi, tầm mắt dần dần không quy củ mà hạ xuống dưới, xuống chút nữa.



Ai bảo đối phương không mặc quần áo, lại cho y xem miễn phí. Nếu là ăn bào ngư miễn phí, bản thân y người hiện đại có tiện nghi liền nhặt, như thế nào lại có thể bỏ qua.



Y giống như một kẻ xoi mói đang coi lén, nhìn xuống hai quả mâm xôi hoang dã của hắn thoạt nhìn ăn chắc rất ngon, cơ thể rắn chắc kia thật là khiến xuân tâm của y nhộn nhạo, thiếu chút nữa cái mông cũng theo bản năng mà rung lên.



Mẹ ơi, ngoại trừ những nam nhân kiện mỹ trên áp phích ra, y chưa tận mắt thấy qua người nào có thể luyện thành cơ bụng như vậy.



Nghĩ đến sáng nay chính mình đá hắn một cước, lại đụng phải tay hắn một chút, tất cả đều cứng tựa như sắt thép, còn khiến cho tay của mình bị đau. Lúc hắn thả diều, cũng chỉ một tay khi triển khinh công, người này đúng thật là “Luyện công”, so với “luyện công” trong trò chơi online của y thực là một bất đồng lớn a.



END 4



Chú thích



(1) Bạch mục nam: Cái này mình cũng không chắc lắm. “Bạch” là trống không, “mục” là mắt, “nam” là nam nhân. Ở đây, chắc em Nghi cố ý bảo anh là một nam nhân không để cái gì vào trong mắt, có mắt mà như không:D:D



(2) Shoujo manga: Hiểu đại khái là truyện tranh dành cho thiếu nữ:”>:”> =))))). Thể loại này tại hạ ko chơi bao h =))))))