Năm Tháng Tĩnh Lặng, Kiếp Này Bình Yên

Chương 23 : Hoàng thành Bắc Bình

Ngày đăng: 08:45 19/04/20


Tử Cấm Thành được

cả thế gian ngưỡng mộ, đã từng ngạo nghễ cúi nhìn thiên hạ, hô mưa gọi

gió. Đến nay nó chỉ còn là một thành trì trống rỗng, cô đơn lặng lẽ soi

bóng chính mình. Nhìn vào tòa hoàng thành này mới phát hiện, những thứ

rút ra được chẳng qua chỉ là một vài mảnh vỡ rơi rớt của thời gian, thứ

lấp đầy lại chính là những hồi ức dạt dào như nước. Hết thảy thành bại,

đều có số kiếp, đế vương có số mệnh của đế vương, hoàng thành có nhân

quả của hoàng thành. Lịch sử như một bộ kinh thư không chữ, đặt trên

chiếc bàn rộng lớn của năm tháng, cần phải đọc nó bằng cả trái tim. Giữa vòng luân hồi định mệnh, chúng ta nhìn khách đến khách đi, duyên khởi

duyên diệt. Ngắm vũ đài chiêng trống rộn rã, làm thế nào để diễn lại một đoạn phong vận kinh thành đã dần dần già cỗi…



Vào trong Tử Cấm Thành



Đây là một tòa thành mà bạn phải đi vào với sự nhiệt tình, xúc động, đây là hoàng thành mà bạn phải đi vào với dũng khí mạnh mẽ. Bạn vứt bỏ sự

huyên náo lại sau lưng, giữ lại những suy nghĩ thuần khiết, Tử Cấm Thành sẽ mở rộng tấm lòng với bạn. Trong lịch sử thời gian và không gian biến đổi xáo động, tòa hoàng thành này đã dùng đại khí huy hoàng để đúc nên

sự hiển hách và uy danh. Tựa như một hạt bụi lướt qua, sẽ hóa thành vạn

tượng; một giọt mực lăn xuống, sẽ mặc ý mênh mông.



Cánh cửa cao

dày của Cố Cung đã đóng chặt lại sau lưng đế vương, nhưng lại mở rộng

trong đời sống của bách tính. Tử Cấm Thành bị hoàng quyền khóa chặt của

ngày xưa, ngày nay, bình dân bách tính chỉ cần một tấm phiếu có in hình

vật tượng trưng của Cố Cung là đã có thể sải bước đường hoàng tiến vào

cung điện của hoàng đế, tùy ý thưởng ngoạn những phong cảnh đằng sau

tường cao nhà sâu. Chính trong lúc bạn bước qua cánh cửa cung tráng lệ

nguy nga đó của hoàng thành, bước vào ngưỡng cửa cao vời khôn tả của

thâm cung, ký ức của Cố Cung giống như sông băng vỡ nứt, trong sát na,

ào ạt cuồn cuộn chảy xô, băng qua ngàn dặm trên dòng sông lịch sử.



Tử Cấm Thành đã từng huy hoàng hiển hách, dẫu cho nay vẫn còn rực rỡ vàng

son như cũ, nhưng đã trở thành một thành trì hư không. Ban ngày du khách huyên náo dạo chơi, ban đêm lại chỉ có những chiếc bóng của vong hồn

quẩn quanh. Hai mươi tư vị hoàng đế trong sử sách, đã từng hô mưa gọi

gió, ngông nghênh càn rỡ trên bầu trời chỉ thuộc về riêng mình. Còn văn

võ bá quan, phi tần hậu cung và cung nữ thái giám trong cung hết đời này đến đời khác, chẳng qua chỉ là những hạt bụi phiêu lãng trong Cố Cung,
nên cô độc khôn xiết. Những vẻ đẹp muôn hình muôn vẻ này được các họa sĩ cung đình đưa vào trong những đường nét hội họa, được văn nhân đưa vào

trong thơ từ ca phú, được những nghệ nhân đưa vào đồ gốm. Đã từ khi nào, linh hồn của Tử Cấm Thành bị rút đi mất, chỉ còn trơ lại cái vỏ ngoài

lưu ly lóng lánh, màu sắc sặc sỡ, chống đỡ cho toàn bộ tòa hoàng thành

to lớn này.



Mặt trời lặn ngang lầu cao, ai là người vỗ vào lan

can[3], trên khoen đồng của cánh cửa màu đỏ son đó, nay còn lưu lại hơi

ấm bàn tay vị đế vương nào? Suy nghĩ như một chú ngựa cô độc, bạn hồi

tưởng lại quá vãng, nhưng bỏ qua hiện tại, bạn đi tới hiện tại, nhưng

lại đánh mất quá khứ. Đi qua lãnh cung im lìm, sẽ không vì hồng nhan mà

buông những lời oán thán, dạo quanh những bậc thang bằng đá cẩm thạch

trắng, sẽ không vì đế vương mà lưu lại những tình cảm hào hùng.



[3] Vỗ vào lan can: Có câu thơ rằng “Độc thư ngộ ngã tử thập niên, kỷ hồi

túy bả lan can phách” (Đọc sách mà ta mê lầm mất bốn mươi năm, mấy phen

say rượu gõ nhịp lan can), cho nên “vỗ vào lan can”, “gõ nhịp lan can”

dùng để chỉ hành động vỗ vào, gõ vào lan can để phát tiết những ấm ức,

phiền muộn không thể nói trong lòng.



Giữa đất trời là một vùng

nghiêm túc vĩnh hằng cổ xưa, máu tươi xối xả cũng dần dần chậm rãi bình

hòa trong tĩnh lặng. Dòng thủy mặc ý tuôn chảy nay đã nguội lạnh và

ngưng đọng, đến hồng trần phiêu tán cũng tìm được chốn nghỉ ngơi. Tử Cấm Thành lúc này thâm sâu khôn tả, thâm sâu đến mức có thể dung nạp ngàn

vạn thế giới; đồng thời cũng cô đơn vô cùng, cô đơn đến mức chỉ còn lại

chiếc bóng của thời gian.



Ngẩng đầu ngắm trời sao, vầng trăng

sáng treo trên bầu trời Tử Cấm Thành đã bị ai đó tước đi vòng hào quang, nhưng vẻ tĩnh mịch, thuần khiết, thiêng liêng vẫn còn đó. Dũng cảm bước vào tòa thành trống không, dùng một trái tim trong sáng để tạo nên kỳ

tích, đón nhận thái bình thịnh thế. Khi quá khứ đã trôi qua trên bầu

trời sao, khi vẻ đẹp như nước triều lên xuống, khi bước chân của bình

minh đã tới gần, một vầng mặt trời sáng lạn đang lấp ló nhô ra, chiếu

sáng cho khắp thảy non sông tuyệt mỹ.