Nam Việt Đế Vương

Chương 90 : Dạo chơi Minh Dương thành

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Linh Nhi nhìn Trần Phong, thấy sắc mặt hắn ủ rũ, không nhịn được mà hỏi han:



"Anh Phong, có chuyện gì vậy? Em thấy sắc mặt anh tệ quá."



Trần Phong nâng bát cơm lên, chậm rãi nói:



"À, không có gì đâu. Anh gặp chút chuyện ấy mà. Nhưng rất nhanh sẽ giải quyết được thôi, em đừng lo quá."



"Hừ, anh lại lừa gạt em nữa rồi!"



Linh Nhi đôi môi vểnh lên, điểm một ngón tay lên trán hắn, nói:



"Nói thật đi, anh gặp chuyện gì vậy? Chuyện đó có lẽ không hề tầm thường đâu!"



Trần Phong nhìn con bé trong chốc lát, bất giác thở dài, nói:



"Hết tiền rồi. Sư phụ thấy anh tiêu xài hoang phí, nên giờ đã tịch thu tài sản. Đã thế Thợ săn công hội lại không cho phép anh ra khỏi Minh Dương thành, như vậy thì phải làm sao đây?"



Linh Nhi nghe vậy ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, rồi lại cười hì hì:



"Chúng ta không phải chưa từng sống trong nghèo khó, anh đừng lo lắng quá. Em có thể chịu được. Còn về Thợ săn công hội, có lẽ họ sẽ tha bổng cho anh sớm thôi."



Trần Phong nghe vậy cũng phấn chấn lên chút ít, cười khổ đáp:



"Ừ, anh hiểu mà."



Hai anh em lại tiếp tục bữa ăn với không khí giàu sức sống hơn một chút. Ăn xong thì hai anh em hắn lại đi dạo Minh Dương thành một vòng, ngắm cảnh đẹp nơi đây.



"Anh ơi, chúng ta đi xem cảnh sông đi."



Linh Nhi ngồi sau yên xe đạp nói ríu ra ríu rít, như một con chim nhỏ vậy, đáng yêu vô cùng.



Trần Phong cũng cảm thấy đúng. Bọn hắn ở đây bao nhiêu năm, nhưng vẫn chưa đi lại gần sông bao giờ. Con sông không phải cái nào khác, chính là Thanh Long Giang, hay còn gọi là Lam Giang, Ngàn Cả,....



Nước sông xanh biếc, cả con sông là một màu xanh lam thăm thẳm, hai bên sông mọc lên từng căn nhà san sát nhau. Hai anh em bọn hắn chọn lấy một đoạn đê, sau đó ngồi xuống. Gió từ sông thổi lên mát vô cùng, mang theo hơi nước đập vào mặt hắn, khiến bọn hắn thư thái cực kì.



"Mát quá a ha ha!"



Linh Nhi chạy xuống mép sông, cởi dép ra để lộ đôi bàn chân non mềm đẹp đẽ. Nhìn dáng vẻ vui tươi thanh thuần này lòng Trần Phong nhất thời mềm nhũn, ánh mắt trở nên tràn đầy yêu thương. Lúc này hắn gần như quên hết những cái gì gọi là tu luyện, hắn chỉ mong cuộc sống có thể êm đẹp như thế này, mãi được như thế này.



"Anh Phong ơi, xuống đây chơi đi."



Cô bé vẫy vẫy tay, cười tít mắt. Trần Phong gật gật đầu, nhanh chân lao xuống.



Bõm
Trần Phong được lão mù bắt tay trong lòng cảm thấy cực kì tội nghiệp cho ông lão. Hắn thở dài, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay lão, nói:



"Không có gì đâu cụ ạ."



Nói rồi hắn nhẹ vuốt qua nhẫn không gian, lập tức một xấp giấy bạc hiện ra, đó là số tiền ít ỏi còn sót lại của hắn. Hắn đặt lên tay ông lão câm điếc, nói:



"Cụ cầm lấy, rồi cùng bọn cháu đi đến viện dưỡng lão. Có lẽ họ sẽ chăm sóc cho hai cụ."



Ông lão bị mù kia lắc lắc đầu, đáp:



"Không cần đâu, cháu giúp bọn ta như vậy là bọn ta vui rồi. Vậy mà...."



Lão ngắt câu đầy kỳ lạ, khiến Trần Phong cũng không đoán được lão muốn nói cái gì?



"Cháu có lẽ nên về đi thôi. Trời sắp về đêm, cháu còn trẻ, đi ngoài đường kẻo gặp bọn ác ôn đấy."



Ông lão mù vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn đi.



"Còn hai cụ...."



Linh Nhi lúc này cũng đã chạy lại, ánh mắt cô bé đỏ hoe, cố nâng hai cụ dậy.



"Ha ha, bọn ta vẫn có thể đi được, hai cháu đừng lo."



Nói rồi bọn họ run run đứng dậy, người câm điếc thì ghé vai để cho người mù dựa vào, còn người mù thì một tay bám lấy ông lão câm điếc, một tai lại ôm lấy cây đàn.



Hai anh em hắn thấy vậy, bèn hỗ trợ hai ông lão, đưa họ đến trước cổng viện dưỡng lão.



"Đến đây là được rồi, hai cháu về đi."



"Vâng ạ, hai cụ nhớ giữ sức khỏe."



Hai anh em chào hai ông cụ, sau đó chậm rãi đi về, đôi lúc lại quay lại nhìn hai bóng người gầy còm kia.



"Ở đời còn nhiều người khổ quá anh nhỉ?"



Linh Nhi buồn buồn nói, ánh mắt liếc nhìn bầu trời đêm.



"Ừ."



Bọn hắn đâu biết rằng, hành động tưởng chừng như vô ý này có sự ảnh hưởng đến chừng nào



Hết chương 90