Nga Mỵ
Chương 28 : Để Pháo Hôi Tới Mạnh Hơn Chút
Ngày đăng: 16:39 19/04/20
Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Người nói chuyện ngang hông buộc đai lưng màu xanh đậm có in dấu hiệu của núi Ngẫu Nguyên, ba gã áo xám là đệ tử ngoại môn có tu vi Luyện Khí Kỳ cấp tám, hai gã mặc áo trắng là đệ tử nội môn tu vi Luyện Khí Kỳ cấp chín!Bọn họ vừa xuất hiện, đại điện đón khách bỗng lặng ngắt như tờ, ánh
mắt mọi người đều tập trung trên người bọn hắn và Doãn Tử Chương.Ân oán của hai bên căn bản mọi người đều đã từng nghe nói, chẳng qua
phần lớn ai cũng không ngờ người núi Ngẫu Nguyên tìm đến cửa nhanh như
vậy.Liêu Vịnh Kỳ lạnh lùng nhìn Chu Chu một cái, thầm nghĩ: hối hận rồi
sao! Nhưng muộn rồi, thật đáng tiếc cho Doãn Tử Chương hết lần này tới
lần khác u mê không tỉnh ngộ, giờ thì bị ngươi liên lụy mà gặp nguy hiểm rồi.Đa số tân đệ tử nhìn thấy người núi Ngẫu Nguyên khí thế cường thịnh,
đều có chút sợ, im miệng không nói, sợ sẽ rước họa vào thân. Kinh Cát
Nhân định nói, nhưng lại bị một sư huynh của núi Muội Viễn túm chặt,
không cho hắn xuất đầu lộ diện.“Không hổ là chó giữ cửa, vừa gặp người đã sủa.” Doãn Tử Chương lạnh
nhạt nhìn đám người kia một cái, ý tứ khinh thường lộ liễu đến người mù
cũng có thể nhìn ra.Năm đệ tử núi Ngẫu Nguyên Phong nào có thể dễ dàng tha thứ cho một
tân đệ tử dám chế nhạo bọn hắn trước mặt mọi người? Vẻ mặt bất thiện dậm chân tiến lên quát to: “Tiểu tử thối, ngươi dám mắng chửi người?!”Chu Chu ở bên cạnh rất vô tội giải thích: “Sư huynh của ta rõ ràng mắng chó a.”Bên kia một gã đệ tử áo xám giận dữ, giơ tay lên tung một chưởng đánh về phía Chu Chu, quát lên: “Nha đầu xấu xí, ngươi còn dám lắm mồm?!”Chưởng giữa không trung bỗng nhiên bị một cánh tay bắt lại, đệ tử kia chỉ cảm thấy, bắt hắn không phải tay người mà là một cái kìm sắt lạnh
như băng, hơi lạnh thấu xương thâm nhập vào tận tâm can khiến toàn thân
hắn đau nhức kịch liệt, không nhin được kêu gào thảm thiết.Người bắt được tay hắn dĩ nhiên là Doãn Tử Chương. Hôm nay núi Ngẫu
Nguyên tới năm người, tùy tiện một người thoạt nhìn đều có tu vi cao hơn Doãn Tử Chương, cho rằng vừa xuất trận chỉ riêng khí thế thôi cũng đủ
để áp đảo Doãn Tử Chương, không ngờ hắn xem ra gì, cứ khinh thường như
vậy mà khiến cho một kẻ phải nhận đau khổ.“Dừng tay!” Một gã bạch y đệ tử từ trong đám người đi tới, đệ tử núi
bại, thì dù tìm những người khác tới khiêu chiến cũng không có chút ý
nghĩa nào.Kinh Cát Nhân không nhịn được, tránh khỏi tay sư huynh, lớn tiếng kêu lên: “Quả nhiên là vô liêm sỉ (*), Luyện Khí kỳ tầng tám, tầng chín đi
tìm một tân đệ tử Luyện Khí kỳ tầng bảy tỷ thí, còn muốn thắng liền ba
người!”(*) Bốc Diệu Liêm đồng âm với từ ‘vô liêm sỉ’.Bốc Diệu Liêm hận nhất người khác giễu cợt tên của hắn, cộng thêm
chuyện này đúng là mình làm chuyện ám muội, liền quay đầu oán hận nhìn
Kinh Cát Nhân, âm lãnh nói: “Ngươi không phục có thể cùng hắn sóng vai
chiến đấu.”Doãn Tử Chương mặt không chút thay đổi ngắt lời nói: “Thay phiên đấu
quá lãng phí thời gian, các ngươi năm người cùng tiến lên, ta một người
là đủ.”Hắn vừa thốt ra, toàn trường ồ lên, mọi người đều dùng ánh mắt như
nhìn kẻ điên nhìn hắn, năm người trước mặt đều có tu vi cao hơn hắn,
chẳng lẽ mắt hắn bị mù? Hay là cho rằng mình có thiên tư hơn người nên
không sợ? Đây quả thực là muốn chết! Hắn có thể đủ đánh bại một người
trong số đó đã là có tài nghệ vượt tu vi rồi, lại dám mở miệng yêu cầu
năm người cùng tiến lên!Bốc Diệu Liêm giận quá thành cười nói: “Tốt! Tốt! Nói khoác không
bằng thực chiến, hôm nay chúng ta đi ra trường luyện võ chứng thực!”Trường luyện võ ở dưới đỉnh Tuệ Lữ, cách đại điện không tới trăm
trượng, Doãn Tử Chương cùng đám người Bốc Diệu Liêm vào vị trí không
lâu, thì đám đệ tử các núi nghe được tin tức đã chạy đến, đứng chật kín
dưới đài.