Nga Mỵ

Chương 66 : Heo Ngốc Nhà Ta

Ngày đăng: 16:40 19/04/20


Chu Chu đứng ở trên đài, ủ rũ nhìn Doãn Tử Chương ở phía

đối diện, không biết là nên cảm thấy may mắn hay là nên buồn

bực.Nếu muốn nói nhận thua thì Doãn Tử Chương chắc chắn sẽ

không làm khó nàng, nhưng mà nàng đã cầm hai kiện pháp khí mà sư phụ đưa lại cộng thêm mười cái bùa mà đại sự huynh đưa,

vốn còn định thử đọ sức, kết quả vừa vào trận đầu đã phải

nhận thua, nàng cảm thấy hổ thẹn với hai người kia.Trọng tài khốn kiếp tại sao hết lần này tới lần khác lại

rút trúng bọn họ đối địch với nhau đây? Có âm mưu gì a!Chu Chu suy nghĩ lung tung, chỉ chờ trọng tài lên đài tuyên bố cuộc tranh tài bắt đầu thì sẽ lập tức nhận thua rút lui.Các đệ tử dưới đài vây xem cảm thấy trận này thật sự là

rất không có ý nghĩa, người mạnh nhất gặp người yếu nhất,

thì còn đánh cái gì? Không ít người đem ánh mắt chuyển qua

tới trên hai lôi đài lân cận.Người trọng tài vội ho một tiếng, nhìn Chu Chu có lòng tốt

hỏi: “Các ngươi. . . . Có người nào muốn nhận thua không?” Đừng

lãng phí thời gian của mọi người.Chu Chu đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy người đối diện nói: “Có! Ta nhận thua!”Giọng nói trong suốt lạnh lùng, cảm giác quen thuộc nói không ra lời.Chu Chu mờ mịt ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh

của Doãn Tử Chương trên lôi đài theo lễ nghi của cuộc thi đấu

rút lui hướng về phía nàng vái một cái thật sâu, sau đó đứng

thẳng người đi xuống khỏi lôi đài.Nhận thua?Doãn Tử Chương lại nhận thua?Vậy mà ở trước mặt mọi người Doãn Tử Chương lại khom lưng hướng về phía nàng nhận thua?Chu Chu đứng ở trên đài, cảm thấy núi thái sơn có sụp đổ thì cùng lắm cũng chỉ như thế.Người xem ở dưới đài kịp phản ứng, cũng là một mảnh xôn

xao! Một ít người phản ứng kịp thời thì rất nhanh đã hiểu

được, hôm qua Tô Kinh đã từng nói Chu Chu.Trong cuộc thi tuyển chọn, nếu như trọng trận chung kết cũng

sẽ liên tiếp bại trận. Cũng coi như đây là lý do, muốn đem Chu

Chu trục xuất khỏi sư môn, mặc dù cách thắng được một cửa ải

của cuộc thi tuyển chọn không được tính là đẹp, nhưng mà cuối
sợ hết hồn.“Heo ngốc, những con chó điên kia sủa loạn, thì ngươi khóc cái gì?” Doãn Tử Chương như người không có chuyện gì đi tới, thuận tay gõ nàng một cái.Chu Chu thút tha thút thít nói: “Ta… có phải là ta rất vô dụng không?”Doãn Tử Chương thở dài nói: “Đúng a!”Sao hắn lại có thể nói trực tiếp như vậy a! An ủi nàng hai câu thì sẽ thiếu mất miếng thịt nào sao?Chu Chu tức giận trợn to một đôi con ngươi, thấp giọng biện

hộ nói: “Ta sẽ luyện đan, có thể làm cơm, lại biết làm việc

nhà. . . . “Doãn Tử Chương vỗ xuống đầu của nàng, bất đắc dĩ nói:

“Ngươi hữu dụng hay vô dụng, thì cũng là heo ngốc nhà ta.”Chu Chu xoa xoa chỗ bị hắn vỗ, bẹt miệng dừng nước mắt,

trong lòng âm thầm hạ một quyết định trọng đại – bất kể trận

tỷ thí kế tiếp có bao nhiêu khó khăn, thì nàng vẫn muốn kiên

trì, nàng không muốn mình trở thành nhược điểm để người khác

công kích giễu cợt Doãn Tử Chương.Trên đài thay đổi người thành người khác tỷ thí, lần này

Chu chu xem rất cẩn thận, hiện tại mỗi người lên đài, đến lúc

đó đều có thể trở thành đối thủ của nàng, mà trên tay nàng

lại chỉ có hai kiện hạ phẩm bảo khí của sư phụ cho có thể

tự động tiến hành công kích, còn có mười cái bùa mà đại sư

huynh cho, nếu muốn chống đỡ được qua bốn trận thì cũng không

phải là chuyện đơn giản như vậy.Đều do nàng vẫn thờ ơ không để ý, không đem Đại Bỉ đệ tử

ngoại môn để ở trong lòng, nếu không nàng mà làm một chút

chuẩn bị thì cũng sẽ không trở thành như hiện tại hai tay

trống trơn, không thể làm được bất cứ cái gì.Đang ở lúc Chu Chu vô cùng ảo não, thì trận tỷ thí thứ hai của nàng đã tới. . . .Người trọng tài lại một lần nữa rút trúng cái thẻ tên của Chu Chu: “Tổ thứ bảy trận thứ chín, núi Ứng Bàng Chu Chu với

núi Cương Chủy Tưởng Hữu Đương đối mặt với nhau!”