Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 97 : Hỗn chiến

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Cùng tham chiến với đoàn quân đầy đủ sức lực của Học viện Đế quốc này, những người lính đánh thuê tự phát lao ra và cả các thanh niên bản địa đầy nhiệt huyết của thị trấn Tạp Mai Long. Cuộc chiến lần đầu tiên xuất hiện chuyển biến đảo ngược!



Mà khi Đại thống lĩnh Phan Ân một thân áo giáp kỵ sĩ cưỡi chiến mã xuất hiện, lúc này một bầu hào khí đã tăng tới cực hạn, tất cả Phòng vệ quân giống như tìm được người đáng tin cậy, một lần nữa trở nên chỉnh tề anh dũng hẳn lên!



Tố chất thân thể của bọn người thú hùng mạnh hơn nhiều so với nhân loại, công kích và phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc. Nhưng chúng nó cùng có một khuyết điểm chết người giống hệt nhau: đó là cả một đám đều tự mình chiến đấu, không có tổ chức và kỷ luật!



Đúng vậy, nếu là trận chiến mặt đối mặt trên bình nguyên, có thể bày binh bố trận thành một hàng dài, sau đó giục một hồi trống làm tinh thần hăng hái xung phong tấn công quân địch. Thì đó cũng đã là trận hình hoàn mỹ nhất mà phần lớn bọn chỉ huy của người thú có thể nghĩ ra!



Nhưng trên đường phố nhà cửa chằng chịt ở thị trấn Tạp Mai Long này, bọn người thú tất cả gần như đều tự mình chiến đấu, đồng thời, chúng còn đâm đầu vào các cửa hàng cướp bóc tưng bừng, tên nào tên nấy đều không muốn tài bảo trong túi tiền của mình ít hơn người khác. Dưới tình hình này, thế công của đội quân người thú chùng lại, rơi vào thế bị động không thể chống đỡ được. Bị chống cự lại như một kỳ tích, hơn nữa dần dần có dấu hiệu bị áp chế, đó cũng là điều hiển nhiên chẳng có gì lạ.



Các học viên của Học viện Đế quốc bình thường cả ngày trừ thời gian tu luyện vũ kỹ của bản thân mình, còn phần lớn thời gian chỉ dùng trên phương diện chỉ huy. Bởi vậy, dưới sự dẫn dắt của giáo sư ở mỗi một tổ, kỷ luật rất nghiêm minh, tiến lui có chừng mực, không ngờ cũng ra vẻ hệt như một đoàn quân!



Lúc này càng ngày càng nhiều người tham gia vào trận chiến, khiến thế cân bằng của cuộc chiến bắt đầu nghiêng hẳn về bên nhân loại này.



Mà Chiến Tranh Cự Tượng Komodo vốn có tác dụng công thành nổi bật thì khi chiến đấu trên đường phố này, uy lực có thể phát huy ra được rõ ràng đã bị hạn chế đi rất nhiều.



Cho dù các người thú điều khiển cự tượng muốn dùng cự tượng để công kích nhân loại cũng căn bản là không có khả năng thành công. Huống chi trước mắt hai bên đã giằng co quấn lấy nhau cùng một chỗ, địch ta đang đánh giáp lá cà!

Cảnh giết chóc máu tươi thật không thích hợp với sức khoẻ của rất nhiều học viên Học viện Đế quốc, nhưng một khi đã lao tới, trong lòng đều chỉ có một niềm tin: cơ hội lập công đến rồi!



Đúng vậy, gần như không ai lại ngốc nghếch suy nghĩ cái gì: tới thời điểm giành vinh quang vì nước rồi, tới thời điểm hy sinh thân mình vì nước rồi, vì những con dân của thị trấn Tạp Mai Long của đế quốc...



Nếu thực sự có người nghĩ như vậy, chỉ sợ các giáo sư của Học viện Đế quốc đều sẽ cảm thấy giật mình kinh ngạc: học viên quý tộc từ khi nào lại có người lương thiện tốt bụng như vậy?



Chỉ cần có tham gia trận chiến đấu này, như vậy nghĩa là một phần công lao không chạy đâu khỏi. Còn như có thể biểu hiện nổi bật ở trong chiến đấu, như vậy liền có thể được nhận huân chương khen thưởng của quốc vương, tương lai ở trong quân đội hoặc là một vài bộ ngành của quốc gia nhất định có chút béo bở rồi, có thể kiếm một chức vị không tệ, lúc đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì nữa. Hơn nữa, ở bộ phận quân đội đó lại càng ưu ái loại người có chiến công này!



Lăng Tiêu cầm Tế Liễu kiếm trong tay, biểu hiện cũng không bắt mắt lắm, cùng Isa, La Thiên, Karin cùng một chỗ với đám người Thượng Quan Vũ Đồng. Trong trận chiến đêm qua, ngoại trừ ba người Isa bọn họ, những người còn lại này đã tạo lập được một loại tình hữu nghị tin tưởng lẫn nhau, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.



Tu vi đã là Cuồng Kiếm Sư, Tiêu Lâm không một chút nương tay giết một loạt bọn người thú, đồng thời nói với mấy người:

- Ha ha, lúc đầu ta còn tưởng rằng thực lực của bọn người thú tấn công vào lúc này cũng giống đám người thú đuổi giết chúng ta tối hôm qua chứ. Hóa ra bị dọa cho chết khiếp, thì ra trong bọn người thú cũng có kẻ yếu nhược như vậy!
- Đều do ta, nếu không phải tại ta quá sơ suất, Karin sẽ không xảy ra chuyện...



Tô Tú nhẹ giọng an ủi:

- Không sao, Karin nhất định sẽ không có việc gì.



Karin ăn đan dược vào "ưm" một tiếng. Lý Thiên Lạc vội vàng đón lấy Karin từ trên tay Isa, thần tình thân thiết nhìn nàng, dịu dàng nói:

- Karin... ta...



Karin lộ ra vẻ tươi cười, có chút gian nan nói:

- Không trách huynh...



Lý Thiên Lạc cắn chặt môi, sau đó nói:

- Yên tâm, Nam Phương Vương đến rồi, chúng ta đều an toàn rồi!

Trước mặt mọi người, hắn đương nhiên không thể nói phụ thân của mình đến đây rồi. Karin cũng hiểu ý cười, sau đó dần dần nhắm mắt lại.



Thấy bộ dáng lo lắng của Lý Thiên Lạc, Isa khẽ cười nói:

- Tốt rồi, bây giờ không phải chuyện của huynh, nam nhân xin mời tránh đi, ta băng bó vết thương cho nàng!



- A, A!

Lý Thiên Lạc vội vàng đứng lên, nhìn Lăng Tiêu cười xấu hổ.



Lúc này, Chiến Tranh Cự Tượng Komodo đã tập kết xong, bắt đầu xung kích. Trừ ma tinh đại pháo cũng không có người nào có thể đủ sức ngăn cản công kích của Chiến Tranh Cự Tượng Komodo, cho dù là đội quân thép của Nam Phương Vương cũng không được!



Cho nên, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn đám Chiến Tranh Cự Tượng thế như chẻ tre xông ra ngoài. Thế nhưng, bọn người thú chạy theo sau cự tượng với ý đồ cùng nhau chạy ra ngoài lại không có được số mệnh tốt như vậy!



Chờ đợi bọn chúng là những Phòng vệ quân, kẻ mạo hiểm, lính đánh thuê đang chờ đỏ mắt, và cùng một lòng chờ đợi nữa là các học viên của Học viện Đế quốc định thêm chút công trạng nữa cho chính mình!