Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 26 : Xông pha giang hồ!
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
Mạnh Siêu Nhiên nghe Ô Vân Lương tán dương Sở Dương thì có chút tự đắc, sau khi nghe được câu "không nên chỉ biết lý lẽ suông" kia thì lập tức dở khóc dở cười nói:
- Đại sư huynh, huynh có vẻ rất cao hứng nhỉ, đến thời điểm này rồi mà vẫn còn khua môi múa mép được.
- Thế chẳng lẽ lại bắt ta phải khóc à?
Tuy Ô Vân Lương vẫn nói năng dí dỏm, nhưng sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Tên Sở Dương này... Đệ cần phải bồi dưỡng hắn cho tốt. Tại Thiên Ngoại Lâu chúng ta, số người được như hắn thật sự là... quá ít!
Mạnh Siêu Nhiên gật gật đầu, thở dài nói:
- Đây cũng là việc không còn cách nào khác, từ khi chúng ta bị bãi bỏ danh hiệu "Hộ quốc môn phái" của Đại Triệu đế quốc, cộng thêm việc thực lực tổn thất trầm trọng, trong triều đình không có ai chống đỡ, lại bị quan phủ phân biệt đối xử, bị ức hiếp bởi các đại môn phái. Dù có vài nhân tài như vậy, nếu không phải là bị cướp đi thì cũng bị giết chết trong đại hội luận võ. Vận mệnh Thiên Ngoại Lâu chúng ta thật sự là đang rất bấp bênh rồi... Nếu như không thể đảm bảo cho những nhân kiệt bản môn, sợ là sau thế hệ này của chúng ta, Thiên Ngoại Lâu cũng không thể nào tồn tại được nữa.
Trong lời nói của Mạnh Siêu Nhiên bao hàm ý tứ nhắc nhở và cảnh cáo rất nghiêm túc.
Trên gương mặt âm trầm của Ô Vân Lương lộ ra một nụ cười khổ, hắn và Khổng Kinh Phong nhìn nhau, khuôn mặt từ từ giãn ra, cười nói:
- Tên lão yêu nhà ngươi, chẳng lẽ sợ hai chúng ta đem đệ tử đắc ý của ngươi bán ra ngoài sao?
Mạnh Siêu Nhiên hừ một tiếng, nói:
- Không thể không đề phòng, Thiên Ngoại Lâu hiện giờ đã không còn so được với trước kia nữa rồi.
Ô Vân Lương thở dài, nói:
- Ta biết, các ngươi vẫn có bất mãn đối với việc luận võ của đệ tử trẻ tuổi trong môn phái. Quả thực, hiện giờ Thiên Ngoại Lâu ta ngày càng sa sút, nếu lại cử hành luận võ như thế này, thực không thể nghi ngờ sẽ để lộ những đệ tử ưu tú của chúng ta cho địch nhân thấy, làm tăng khả năng gặp nguy hiểm của bọn hắn. Nhưng... đây cũng là việc không thể không làm.
Mạnh Siêu Nhiên chắp tay sau lưng, khẽ hừ nhẹ một tiếng:
- Ta thấy huynh cũng chỉ là muốn duy trì mấy cái phong tục cổ hủ của Thiên Ngoại Lâu mà thôi, không dám hạ quyết tâm cải cách, chúng ta còn nói được gì nữa chứ.
Mạnh Siêu Nhiên vốn bình hòa, nhưng bây giờ lại nói ra những lời hà khắc như thế này, Ô Vân Lương làm đồng môn với hắn mấy chục năm nay cũng chưa từng nghe qua mấy lần. Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, chợt hiểu rõ trong nội tâm vị tiểu sư đệ này hiện tại đang rất bất mãn.
- Chính vì là con gái ta, cho nên nó mới có trách nhiệm đối với những nữ đệ tử trong môn phái này.
Ô Vân Lương lạnh lùng nói:
- Con gái ta không phải là công chúa của hoàng đế! Nếu nó cứ lẩn trốn mà để cho những tỷ muội khác dùng sinh mạng cùng sự thanh bạch của họ phải mạo hiểm... Vậy thì ta tình nguyện không có đứa con gái này!
- Thiên Ngoại Lâu đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, ngọn lửa đó vẫn đang âm ỉ cháy. Nếu muốn có thể quật khởi một lần nữa, không thể nào không trả một cái giá lớn được. Cũng không có người nào là không thể hy sinh cả, cho dù là ta, các ngươi,... hay kể cả con gái của ta nữa!
Ô Vân Lương nói xong liền xoay người lại, cả người thẳng tắp như một cây trường thường. Nhưng nơi mà hai người kia không nhìn thấy, khóe mắt hắn tựa hồ như đang run rẩy.
Chỉ mong là... Thiến Thiến có thể bình an vô sự trở về!
Thân là người làm cha, vậy mà phái đứa con gái ruột đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm như thế, trong nội tâm hắn phải chịu bao nhiêu áp lực chứ? Chẳng lẽ có người thật sự vô tình như vậy sao?
Nhưng ta cũng không chỉ là cha của một đứa con gái, mà còn là tông chủ của hơn ngàn đệ tử Thiên Ngoại Lâu nữa!
Lúc cần hi sinh, cho dù có hi sinh tất cả cũng đành phải làm. Nhưng nếu như chỉ cần hi sinh một người, vậy, vậy thì hi sinh chính con gái của ta đi! Bởi vì, ta chính là tông chủ củaThiên Ngoại Lâu!
Ô Vân Lương cắn chặt răng, quai hàm rơi run rẩy rồi khôi phục lại bình thường. Hắn cũng không quay người lại, chỉ là thanh âm có chút khàn khàn, nói:
- Lão đệ, ngươi nên dạy dỗ cho tốt tên đệ tử Sở Dương đó. Kinh Hồng Vân Tuyết bộ kia...
Hắn dừng lại một chút, thoáng trầm tư rồi chầm chậm nói:
- Cứ để hắn luyện tập cho tốt, có lẽ có cái gì then chốt... Để hắn nắm giữ cũng được, mà cả hai thầy trò các ngươi cùng nắm giữ cũng không sao. Nhưng nhớ, tuyệt đối không được để cho người khác biết.
Mạnh Siêu Nhiên trầm ngâm một chút, rồi nói:
- Chẳng lẽ.. không thể phổ biến ra môn phái sao? Huynh cần biết rằng, nếu như phổ biến cái này, vậy chiến lực của Thiên Ngoại Lâu chúng ta sẽ không chỉ tăng lên gấp bội đâu! Mà đây cũng chỉ là đoán chừng thôi.