Ngày Em Đến

Chương 97 :

Ngày đăng: 04:42 19/04/20


Sáng sớm hôm sau ông cụ nói phải về Phúc Kiến, đã thu dọn xong hành lý. Trương Tư Ninh quấn quít ông cụ nói: “Ông nội, không phải ông nói năm nay sẽ ở đây ăn tết với chúng con sao, sao ông nói mà không giữ lời gì hết vậy!”



“Để ông về đó xem mọi chuyện thế nào rồi,” Ông cụ nhìn cháu gái, giải thích: “Mấy người ba con mới ra khỏi trại giam, trong nhà chắc chắn rất lộn xộn, còn bà con họ hàng nữa, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích, ông có vai vế trong nhà, mọi người ai cũng nể mặt, có ông có thể mọi chuyện sẽ yên ổn hơn, đợi sau khi mọi chuyện ổn định ông sẽ quay lại, năm nay nếu không kịp thì sang năm chắc chắn ông sẽ về ăn tết với con, Tư Tư, nghe lời mà.”



“Nhưng những người đó đều đang tức giận, ông mà trở về, thế nào bọn họ cũng sẽ nói mấy lời khó nghe cho xem.”



“Con không hiểu rồi, ông nghe tiểu Vệ nói mấy người bọn họ người nào cũng bị phạt tiền, số tiền này ông phải bắt ba con đền bù lại cho bọn họ, chỉ cần bồi thường đủ tiền thì sẽ không ai vì chuyện chẳng đáng này tức giận làm gì.”



Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, biết ông cụ đã quyết định đi, cô liếc nhìn Vệ Cẩm Huyên, thấy anh gật gật đầu, cô chỉ hé miệng nói: “Vậy ông phải chú ý sức khỏe, nếu có người nói chuyện khó nghe thì ông đừng thèm để ý đến bọn họ làm gì, sở dĩ những người này đưa tiền cho ba con không phải bởi vì ông ấy hứa trả lại cho họ thật nhiều lợi ích sao, đều là một đám người tham lam, chẳng ai tốt hơn ai, ông không cần phải cảm thấy có lỗi với bọn họ. Còn chuyện của ba con và Hàng Yến, ông cũng đừng quan tâm nữa, họ muốn giày vò nhau thế nào mặc kệ! Ông về đó thì hãy ở nhà của chú Hai, nếu không thì ở khách sạn cũng được, con sẽ nói quản lý Du sắp xếp cho ông.” Nói xong không đợi ông cụ phản đối, đã tự mình quyết định: “Trước mắt ông hãy ở khách sạn đi, yên tĩnh, ba con, chú nhỏ, cô nhỏ hiện giờ còn không biết đang náo loạn đến mức nào đâu, ông nghe lời con đi.”



Ông cụ nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy cháu gái phân tích cũng có lý, chuyện lần này ngoại trừ nhà thằng Hai, còn lại tất cả đều phải vô nhà giam một bận, không náo loạn mới lạ, hắn trở về, thế nào mấy đứa cũng tìm tới kể lể, vẫn nên ở bên ngoài cho thanh tịnh, hắn lớn tuổi rồi, cũng không muốn tự uất ức chính mình.



Hiện tại đã mùng mười tháng chạp, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến tết. Sau khi tiễn chân ông cụ, Trương Tư Ninh luôn cảm thấy không yên, sợ ông trở về bị uất ức. Vệ tiên sinh vì muốn di dời sự chú ý của bà xã nên bảo cô xuống lầu nói thím Tào chuẩn bị cơm chiều, tối nay Hạ Tuấn sẽ tới nhà ăn cơm, lần này cậu ta đã giúp đỡ rất nhiều, lăn lộn ở Phúc Kiến nhiều ngày như vậy, mời cậu ta đến nhà ăn cơm là chuyện nên làm.



Trương Tư Ninh lười biếng không muốn động đậy, cô nằm nghiêng người trên giường gối đầu lên đùi Vệ Cẩm Huyên, cánh tay ôm thắt lưng anh nũng nịu thỏ thẻ: “Hình như em muốn bị ốm rồi, cả người không có chút sức lực nào, làm sao đây, Vệ tiên sinh?”



Vệ Cẩm Huyên biết cô nàng này đang làm nũng để được vỗ về đây mà, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, còn có chút triền miên không nói rõ được, ánh mắt anh dịu dàng, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Ngày kia, chúng ta gọi điện cho ông cụ, dụ ông về đây ăn tết với mình được không?”




Vốn dĩ cô tính đợi sau khi ăn tết xong mới nói chuyện này, có điều sẵn dịp nên nói luôn.



Thím Tào không nghĩ ngợi nhiều, bà rất cảm động, ông bà chủ có thể nghĩ cho bà như vậy, lại xem bà như người thân trong nhà, lại nói tin tưởng bà, đối với bà người như vậy chắc chắn là người tốt nhất. Bà nghẹn ngào, hốc mắt cũng ẩm ướt, cam đoan nói: “Phu nhân hãy yên tâm, chắc chắn sau này tôi sẽ chăm sóc tiểu Béo thật chu đáo, không để cho bé bị té ngã.”



Đợi sau khi tiễn Hạ Tuấn đi rồi, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên trở về phòng, một nhà ba người cùng nhau tắm rửa, Vệ tiểu béo lại bởi vì gội đầu mà tiếp tục khóc thét lên, Vệ tiên sinh nói: “Ngày mai, cứ như vậy chọc cho cu cậu khóc thôi.”



Trương Tư Ninh:......-_-



Anh đúng là ngây thơ cố chấp mà, đang tắm mà cũng nghĩ tới chuyện này, đàn ông có nhiều khi thật sự khiến người ta không thể nào hiểu nổi.



Sau khi dỗ con ngủ xong, Vệ tiên sinh quấn lấy Vệ phu nhân ở trên giường hài hòa vận động một phen, đợi đến khi Vệ phu nhân rên rỉ đến khan cổ họng, Vệ tiên sinh mới cảm thấy thỏa mãn buông cô ra.



Trương Tư Ninh rầm rì thở hổn hển một lúc, nằm sấp trên người ông xã kể lại chuyện thím Tào, rất xúc động nói: “Thím Tào thật đáng thương, em thấy cháu gái của thím không tốt lắm, biết rõ bà nội chỉ có một thân một mình, còn muốn đi theo bạn trai về nhà ăn tết, vẫn còn chưa có kết hôn, danh bất chính ngôn bất thuận, nếu sau này mà kết hôn rồi, có lẽ thím Tào cũng không thể trông cậy được gì.”



Vệ tiên sinh rất cứng lòng, anh nói: “Trông cậy được hay không cũng đều do chính mình tạo nên. Trước đây, anh thấy thím Tào rất nuông chiều cháu gái, hai năm trước, cháu gái bà muốn mua điện thoại di động, mở miệng ra nói cần một vạn, lúc đó thím Tào vừa mua một căn nhà mới ở quê, tính sau này cháu gái kết hôn cho cô ta làm của hồi môn, nên khá túng thiếu không có đủ tiền, cô gái kia làm ầm lên rất dữ dội, sau đó thím Tào lại âm thầm tìm lão Trịnh mượn tiền đưa cho cháu gái, nếu không phải tiểu Trịnh nói với anh, anh cũng không biết việc này. Em xem, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cháu gái thím mua điện thoại một vạn tệ, hiện tại điện thoại em với anh đang xài giá thị trường là bao nhiêu? Chưa đến năm ngàn tệ, anh không nói thím Tào thương cháu là không đúng, chỉ là cách bà buông lỏng như vậy cũng không tốt, nên em cũng đừng suy nghĩ nhiều, sau này có thể giúp gì thì chúng ta sẽ giúp, cũng không cần hao phí quá nhiều tình cảm, dù sao suy cho cùng vẫn là người xa lạ.”