Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 51 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Thận Nghiêm Am đối với bốn thôn nhỏ dưới núi Vô Quy Sơn mà nói, là một nơi thần bí khó mà thân thiết.



Các thôn dân chỉ biết am này thờ Phật Tổ nhưng không nhận cúng bái lễ Phật hay nhang đèn cung phụng của người ngoài.



Cổng lớn của am quanh năm đóng chặt, không mở ra bên ngoài,

trong am là ba bốn ni cô sinh sống, họ mỗi ngày ngoại trừ niệm kinh thì

xuống ruộng trồng trọt; mỗi tháng sẽ xuống núi một lần mua những vật

dụng cần thiết, cuộc sống cực kỳ đơn giản, đồng thời hầu như không giao

thiệp với thôn dân.



Thận Nghiêm Am xây am mười mấy năm nay đều sống như vậy, các

thôn dân sớm đã nhìn thành quen, dù vẫn đầy hiếu kỳ với am ni cô này

nhưng không ai vì tò mò mà tùy tiện đi nghe ngóng chuyện trong am. Ngược lại những lời đồn bậy lan truyền ra những sự tích rất dọa người. Những

chuyện ma quái, chết chóc này nọ đều là người lớn thuận miệng lấy ra dọa con nít để chúng đừng khóc đêm. Thật sự rất hiệu quả.



Đối với những lời đồn đãi không hay bên ngoài, người của Thận

Nghiêm Am chưa bao giờ ra mặt làm sáng tỏ mà cứ mặc kệ, chỉ cần thôn dân không đến cửa quấy rầy, đôi bên đều bình an vô sự.



Mọi người đều cố hết sức cách xa Thận Nghiêm Am trên núi này,

cho nên Tiểu Vân không hiểu tại sao mẫu thân mới đi làm việc mười ngày

đã yêu cầu cô cùng đi.



- Tại sao mẹ muốn con đi cùng đến Thận Nghiêm Am? Họ sẽ cho mẹ thêm nhiều tiền ư?



Tiểu Vân ăn một bữa no hiếm thấy với mẫu thân, trong miệng vẫn

còn dư vị thơm ngon của bánh chiên, cô đem mùi vị còn sót lại trong

miệng cùng với nước miếng nuốt vào trong bụng, thỉnh thoảng chép chép

miệng, không để lãng phí chút nào.



Mẹ Tiểu Vân đang ngồi trong góc bên bếp lò, cúi đầu nương theo

ánh lửa trong bếp khâu vá y phục, nghe nữ nhi hỏi bèn trả lời:



- Không phải vấn đề tiền. Các ni sư chỗ đó đều hiểu văn biết

chữ, mẹ đã nói với mấy sư phụ xong rồi, để con đi giúp họ chép kinh

Phật, mẹ xin rất nhiều ngày họ mới miễn cưỡng đồng ý.



- Con không làm không công cho người ta đâu.



Tiểu Vân nói:



- Con ở nhà còn có thể gánh nước chẻ củi, vào núi tìm chút rau dại, đi Thận Nghiêm Am thì được cái gì?



Cô luôn rất thực tế.



- Một bữa cơm chay đủ no.
bà mới cắn răng nói:



- Con cứ mặc kệ mẹ nhớ “Tam tự kinh” đến đâu. Cái mẹ muốn nói là sở dĩ Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà là vì mong con mình có một môi trường

trưởng thành tốt, một cách tự nhiên mà trở thành người quân tử có đạo

đức tốt. Điều này nói rõ những người con tiếp xúc rất quan trọng, bởi vì con rất có thể sau này sẽ trở thành người như vậy.



- Mẹ không mong con lớn lên thành người thích bàn tán chuyện

người khác như một số người trong thôn Tiểu Quy, vậy mẹ mong con sau này làm ni cô à? Nếu không thì tại sao bảo con theo mẹ đi Thận Nghiêm Am?



Tiểu Vân hiếu kỳ hỏi.



- Mẹ sao có thể muốn con làm ni cô chứ! Mẹ nói rồi, muốn con đi

Thận Nghiêm Am là để con học cầm bút, viết chữ. Bút nghiên giấy mực đều

là những thứ mẹ lo không nổi nhưng lại là thứ con nhất thiết phải cần.



- Mẹ không sợ con theo các ni cô chép kinh Phật lâu ngày thì cũng chạy đi làm ni cô sao?



- Con sẽ không làm ni cô.



Bạch nương tử nhẫn nại không nghiến răng, cố gắng duy trì tác

phong xử sự lạnh nhạt của mình, không để mình học theo các bà thô bạo

thôn Tiểu Quy, vừa nghe trẻ nhỏ cãi lại là lập tức dùng bạt tai đánh,

kèm theo những lời mắng chửi đầy thô tục.



- Tại sao không?



- Làm ni cô không thể ăn thịt. Đợi khi con có tiền, con có thể nhịn không ăn thịt sao?



- Không nhịn được.



Tiểu Vân lắc đầu, đôi mắt xoay chuyển, nói:



- Nhưng nếu con lén ăn thì ai mà biết?



- Trời biết, đất biết, chính con biết.



Bạch nương tử không còn sức tức giận, bà kéo Tiểu Vân ngồi bên cạnh, chỉ lên trán cô:



- Tiểu Vân, con là một đứa trẻ thông minh, một câu nói bình

thường của người khác, con có thể dễ dàng tìm ra được lỗ hổng; những quy tắc thông thường của cuộc đời, con có thể từ trong đó đào ra được chỗ

tốt cho bản thân. Thông minh như vậy sẽ khiến con rất nguy hiểm, nên con phải đặt ra cho mình một giới hạn.



Bà sợ đứa trẻ này sẽ sinh ra tính tình quá mức tùy tiện làm bậy.