Nghịch Tập
Chương 214 : Lĩnh ngộ
Ngày đăng: 20:22 19/04/20
Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái vừa vào phòng ngủ một lúc, Ngô Sở Úy liền đi qua gõ cửa.
"Mở cửa với, tôi muốn lấy đồ."
Giọng Quách Thành Vũ từ bên trong truyền ra, "Bọn tôi đi ngủ rồi, mai lấy đi.",
"Anh mở giúp tôi một chút, tôi thật sự có việc gấp!"
Quách Thành Vũ vẫn không mở giúp cậu, muốn làm cậu sốt ruột.
Trì Sính vốn không muốn quan tâm mấy chuyện nhỏ này, nhưng thấy Ngô Sở Úy dùng sức đập cửa, mu bàn tay đều đỏ lên, thật có chút không nỡ, trầm giọng nói vọng vào bên trong.
"Quách Tử, cậu mở cửa cho cậu ta một chút."
Tổng công đại nhân lên tiếng, Quách Thành Vũ ngẫm nghĩ một lúc, mới từ từ bước tới cửa, mở cho Ngô Sở Úy vào.
Ngô Sở Úy sau khi đi vào, cứng rắn lôi Khương Tiểu Soái chỉ mặc một cái quần lót từ trong chăn ra ngoài, mang cậu ta đi ra cửa. Quả nhiên, tới cửa bị Quách Thành Vũ cản lại.
"Đi đâu?" Quách Thành Vũ hỏi.
Ngô Sở Úy nói: "Hai anh em chúng tôi muốn trò chuyện riêng, không cần anh xen vào."
"Mặc quần áo vào." Quách Thành Vũ trầm giọng ra lệnh cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái còn chưa nhúc nhích, Ngô Sở Úy đã cậy mạnh kéo Khương Tiểu Soái ra cửa, không nhẫn nại nói: "Mặc gì mà mặc? Đều là đàn ông có gì phải kiêng kị?"
Nói xong liền kéo Khương Tiểu Soái sang phòng khác.
Thân thể trắng nõn, eo thon nhỏ khêu gợi, chân dài thẳng tắp của Khương Tiểu Soái đều bị Trì Sính nhìn thấy hết. Ánh mắt Trì Sính trong chốc lát dán trên người Khương Tiểu Soái một cách tự nhiên, sau đó chuyển sang Quách Thành Vũ.
"Cậu ta thật là rất trắng." Trì Sính nói giọng ngả ngớn. (Ngoại tình tư tưởng..)
Đầu lưỡi Quách Thành Vũ dính vào hàm, một vị chua tràn ra bên mép.
"Quản người của cậu cho tốt, cũng thật quá tùy tiện rồi? Ăn mặc như vậy mà cũng lôi từ trong chăn ra, còn đưa tới trước mặt cậu, đúng là muốn tạo phản!"
Trì Sính lột một quả nho, vừa chuẩn vừa nhanh ném vào trong miệng Quách Thành Vũ.
"Tôi muốn quản mà được sao? May là hôm nay các cậu ở đây, các cậu không ở đây, cậu ta mỗi ngày đều xách chim đi dạo trong phòng. Tôi nhắc đi nhắc lại cậu ta bao nhiêu lần, chớp mắt lại quên."
Quách Thành Vũ ngồi xuống bên cạnh Trì Sính.
"Lâu vậy mà không lộ ra nha, thời gian dài như vậy cậu còn thấy kích thích sao?"
Trì Sính khoát tay lên vai Quách Thành Vũ, tay cào cào trên mặt anh, không nặng không nhẹ nói: "Tôi chính là thích cái không biết xấu hổ của cậu ta."
"Vậy mà cậu cũng thích được, cậu cũng có ngày gặp phải tình huống này."
... ...
Trì Sính dùng ánh mắt biết tuốt đáp lễ ánh mắt Quách Thành Vũ, "Cậu ta chịu nhiều uất ức như vậy, tôi phải giúp cậu ta giải tỏa."
Quách Thành Vũ cười khan một tiếng, "Cậu cũng thật rộng lượng, tôi thế nào cũng không chịu nổi việc Khương Tiểu Soái thân thiết với người khác đâu."
Trì Sính nhíu mày, "Thân thiết? Không phải gặp dịp thì chơi sao?"
"Vậy đúng là diễn xuất giỏi, dù sao tôi cũng không thấy cậu ta có chút nào là chịu khổ, nằm gai nếm mật. Tay đưa tay đưa tay đẩy miệng gọi Doanh Doanh. Lúc đó tôi thật nghĩ cậu hẳn là Đông Phương Bất Bại, ngoại trừ tự thiến không còn đường nào khác."
Trì Sính vẫn cảm thấy, Đại Bảo nhà anh rất nhát gan, rất thẳng thắn, rất không biết giấu diếm, hóa ra đều là diễn cho mình xem.
Sắc mặt tổng công đại nhân chợt lạnh, muốn đứng dậy, đã bị cùi chỏ Quách Thành Vũ đè xuống.
"Đừng làm tôi coi thường cậu." Quách Thành Vũ trả đũa một cú thật đau.
Trì Sính cắn răng, lại nằm xuống.
... ...
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái còn đang ở phòng khác trò chuyện rôm rả.
"Cậu ngàn vạn lần đừng để Quách Tử cáo trạng với Trì Sính, việc của tôi sắp thành, không thể để xảy ra một chút sai lầm được!"
"Cậu yên tâm đi." Khương Tiểu Soái vỗ vai Ngô Sở Úy, "Cậu đúng ra phải sớm nói ra chuyện cấu kết với thư ký làm bậy, tôi sẽ không để Quách Tử tới phá hoại. Bọn tôi cơ bản không nghĩ việc này nghiêm trọng như vậy, còn tưởng rằng cậu đùa giỡn chứ."
Ngô Sở Úy hỏi dò: "Quách Tử chắc cũng không phải là người nhiều chuyện nhỉ?"
"Đôi tượng của Khương Tiểu Soái này, có thể là người nhiều chuyện sao?" (Phải nói là cực nhiều chuyện)
Ngô Sở Úy xấu hổ gãi đầu, "Cậu nói vậy, sao tôi có thể an tâm?"
Khương Tiểu Soái vỗ vạc giường, "Chết tiệt, ý cậu là sao? Không tin bản lĩnh của sư phụ cậu à? Cậu không thấy tôi vừa đá cái cửa kia thế nào sao? Anh ta dám nói một tiếng sao? Tôi nếu không cho anh ta nói với Trì Sính, anh ta đến cả đánh rắm cũng không dám."
Ngô Sở Úy vừa nghe lời này liền nở nụ cười."Quả thật, một đá vừa rồi của cậu rất đẹp, cửa phịch một tiếng liền đóng, cậu nói Quách Tử đứng ở bên ngoài, mặt anh ta sẽ đen cỡ nào?"
"Ha ha ha..." Khương Tiểu Soái cười to, "Tôi cũng không biết."
"Cậu nói hai người bọn họ lúc này làm gì? Có phải là mặt đối mặt nhìn nhau phát rầu không? " Ngô Sở Úy cười xấu xa.
Khương Tiểu Soái nhe răng cười theo, bỗng nhiên đơ lại.
Ngô Sở Úy bên kia cũng tỉnh ngộ, quay qua Khương Tiểu Soái, mặt lộ vẻ run lên.
"Cái kia, sư phụ, tôi sao lại thấy một đá vừa rồi của cậu là chuyện xấu vậy?"
Khương Tiểu Soái lấy tay xoa xoa ót, có chút rầu rỉ nói, "Tôi sao cũng có cảm giác này? Tôi thấy mình để hai người bọn họ ở bên ngoài, hình như không được lợi ích gì."
"Đúng vậy, hơn nữa hai người bọn họ còn chiếm một cái phòng tốt, một cái giường tốt."