Nghịch Tập

Chương 274 : Đến lúc giải quyết vấn đề

Ngày đăng: 20:23 19/04/20


Đi lên nhà gõ cửa, Ngô Sở Úy hít sâu một hơi.



Người mở cửa là Trì Viễn Đoan, ông ta liếc mắt nhìn Trì Sính một cái, sau đó đưa ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt của Ngô Sở Úy. Khá lịch sự mà nhìn cậu ta gật đầu một cái, ý bảo bọn họ vào trong.



"Chú, dì, cháu đến thăm hai người." Ngô Sở Úy cười nói.



Chung Văn Ngọc vừa mới dùng khăn lông lau xong khuôn mặt, mắt hơi lộ ra sưng đỏ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười,"Cháu đến chơi là được rồi, thứ này cũng không thể nhận, cháu kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì."



Ngô Sở Úy nói,"Đây đều là đồ dùng cho người trung niên, cháu cầm về cũng không dùng."



Chung Văn Ngọc đã quên chuyện cha mẹ Ngô Sở Úy đều mất, thuận miệng một câu.



"Cầm về hiếu kính với cha mẹ cháu đi."



Giọng Ngô Sở Úy rất thành khẩn,"Mấy ngày hôm trước cháu cũng đem đến mộ của họ rồi." (Con Úy Úy thâm như chóa.. )



Vẻ mặt Chung Văn Ngọc cứng đờ, thấy Ngô Sở Úy muốn đem đồ đạc đặt xuống, vội vàng đi qua từ chối đến cùng,"Cháu xem cháu mua đồ này thật đắt, thật sự không mang trả lại được hả? Để ở đây trong lòng chúng ta cũng rất áy náy."



Không ngờ, Ngô Sở Úy lấy ra hóa đơn đưa tới trước mặt Chung Văn Ngọc,"Dì xem, không thể trả lại được."



Chung Văn Ngọc không còn cách nào khác, nhận lấy đồ đạc, đưa qua đẩy lại cũng không hay lắm.



"Mọi người cứ nói chuyện, tôi vào thư phòng, còn có chút chuyện chưa làm xong."



Trì Viễn Đoan nói.



Ngô Sở Úy gật đầu,"Chú, chú đi làm việc đi!"



Ánh mắt Trì Viễn Đoan có thâm ý khác nhìn lướt qua Trì Sính, sau đó vững vàng đi vào thư phòng.



Chung Văn Ngọc trong lòng không khỏi mắng thầm: Lão già chết tiệt! Cuối cùng lâm trận còn bỏ chạy! Đem một vấn đề khó khăn lớn như thế này ném sang cho một mình tôi! Ông cũng thật không biết xấu hổ!



Cô giúp việc bưng hoa quả đi tới, Chung Văn Ngọc mời Ngô Sở Úy ăn hoa quả.



"Tiểu Ngô à! Chuyện của Trì Sính may mắn nhờ có cháu." Chung Văn Ngọc nói.



Ngô Sở Úy rất ngượng ngùng,"Dì, dì không cần khách khí với cháu."



Chung Văn Ngọc nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy nhìn một lúc lâu, yếu ớt thở dài. Nếu như Ngô Sở Úy và Trì Sính không phải loại quan hệ đó thì tốt biết bao nhiêu, Chung Văn Ngọc bây giờ khẳng định đối với cậu cảm ân đại đức, hận không thể nhận cậu làm con nuôi. Rồi lại nhớ quan hệ của Ngô Sở Úy và Trì Sính, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy khó chịu.




Ngô Sở Úy quay đầu nhìn về phía Trì Sính.



Trì Sính thản nhiên mở miệng,"Cậu rất hận người tố cáo tôi hay sao?"



"Đương nhiên hận." Giọng nói Ngô Sở Úy rất kiên định.



Trì Sính nói,"Nếu như tôi nói, người này không thể trả thù, cậu có phải rất ấm ức hay không?"



Ngô Sở Úy nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói, "Tôi hận người ta là vì người này bắt cậu ngồi trong trại tạm giam hơn một tháng, không phải là bởi vì là tiền của tôi. Nếu như bản thân anh không cảm thấy ấm ức ủy khuất, tôi cũng có thể không ấm ức hay ủy khuất gì." (Quá cao tay..)



Trì Sính trầm giọng nói,"Tôi sẽ mua lại nhà của ba mẹ cậu."



"Không cần vội." Ngô Sở Úy nói,"Dù sao nhà cũng không thể dọn đi được, lúc nào mua về mà chả được."



Trì Sính thấy đầu Ngô Sở Úy nghiêng dựa vào bên cạnh cửa xe, đem ánh mắt to tròn lẳng lặng nhìn bên ngoài, ngoan ngoãn lại có chút chất phác thật thà, khiến cho tim anh đập chệch một nhịp.



Buổi tối, Ngô Sở Úy và Trì Sính đang ở bên ngoài ăn, điện thoại di động Ngô Sở Úy vang lên.



Vừa nhìn là Cổ Thân, Ngô Sở Úy nở nụ cười.



"Gần đây bận rộn gì hay sao?" Cổ Thân hỏi.



Ngô Sở Úy nói,"Không có bận cái gì, Trì Sính không phải mới ra ngoài hay sao? Để cho anh ta giúp ít việc vặt."



"Cậu bắt anh ta làm bảo mẫu hay sao hả?"



Ngô Sở Úy khẽ cười một tiếng,"Tôi dám hay sao!"



Cổ Thân trầm mặc nửa ngày, lại hỏi,"Có rảnh rỗi không? Đi uống với tôi mấy chén."



"Có thể mang thêm một người hay không?" Ngô Sở Úy hỏi.



"Chỉ cần không phải Trì Sính, tùy tiện dẫn theo."



Ngô Sở Úy sau khi cúp điện thoại cười lạnh một tiếng, tôi nếu không dẫn theo Trì Sính theo, không phải cậu liều mạng với tôi hay sao? Nhưng mà tôi dẫn theo Trì Sính đến, cũng là để cho cậu hận tôi, hơn nữa một lần hận luôn cả đời.



Nghĩ xong, Ngô Sở Úy quay sang Trì Sính hất cằm dương dương tự đắc, "Đi thôi! Đã đến lúc giải quyết vấn đề rồi."