Ngược Về Thời Minh

Chương 204 : Gõ cửa cầu kiến

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Vương Long bị trói gô bằng gân bò ngâm nước siết rất chặt, chỉ cần hắn hơi vận sức là có thể bị siết cho rách áo tróc thịt. Hắn quỳ tại chỗ, ánh mắt dại hẳn đi, nhìn đại công tử của Ngô phủ Tô Châu lắc người một cái liền hoá thành khâm sai đại lão gia, thật khóc không ra nước mắt.



Trong khi đó, Trương Vĩnh – kẻ bị hắn nhạo báng là "con thỏ già không râu", giờ trông thật như một con thỏ: khom người ngồi trên ghế, cặp mắt đỏ kè nhìn hắn chằm chằm.



Trương Vĩnh đã cởi áo ngoài, khoe bộ mãng bào đai ngọc chỉ vàng màu xanh thẳm. Gần trăm tửu khách trên lầu cũng như làm ảo thuật, đã hoá thành các vị quan lão gia giắt kiếm đeo đao, còn một số người không "hoá thân" khác hiển nhiên là đóng vai "nhân chứng" và “khổ chủ", chỉ trong nháy mắt "Hâm Thịnh lâu" đã biến thành công đường bộ Hình.



Nếu mà lúc này lại có thêm tiếng trống chiêng inh ỏi thì thực sẽ là một vở hài kịch hoang đường.



Người được giao sắm vai "con gái nhà lành" bị Vương Long cướp đoạt đem về phủ rồi về sau lại bị hắn vứt bỏ thật sự đã đạt đến cái tuổi U40, khiến cho ngay cả Dương Lăng cũng nhìn không nổi. Y thở dài, thầm nghĩ: "Sớm biết vậy chi bằng để Trình Tiểu Vân chuyên sắm vai hoa đán của gánh hát rong nọ giả trang làm khổ chủ cho rồi. Hai bà bác này thật sự là... chà!"



Dương Lăng loay hoay không yên trên ghế, hỏi nhỏ:



- Liễu Bưu! Ngươi kiếm hai người này ở đâu ra vậy? Có được không đó?



Liễu Bưu thiểu não đáp:



- Đại nhân, con gái nhà lành không chịu đóng vai này, hơn nữa nếu dùng người địa phương lại sợ bị người ta phát hiện, cho nên ti chức mới đi thâu đêm mời hai bà nương (phụ nữ có đã chồng) chuyên lo cơm nước cho gánh hát Mao gia ở Hoài Nhơn. Xong việc cho tiền rồi lặng lẽ đưa đi, an toàn lắm. Đại nhân cảm thấy không thích hợp sao?



Dương Lăng cười khổ bảo:



- Thôi được! Dùng tạm vậy!



Thứ Dương Lăng cần chỉ là một cái cớ, một cái cớ để có thể lục soát Vương phủ mà sau đó, cho dù không tìm thấy chứng cứ gì thì bọn y cũng không rơi vào thế bị động, mọi việc sẽ trở nên đơn giản. Hai bà bác diễn rất đạt, khóc lóc kể lể đã bị cái tên Vương Long mặt người dạ thú này bội tình bạc nghĩa như thế nào, tình tiết rất cường điệu. Họ lại đồng thanh báo rằng trong phủ hắn còn giấu nhốt dân nữ bị cướp về, xin thanh thiên đại lão gia tra rõ.



Đã là "Thanh Thiên đại lão gia", đương nhiên Dương Lăng phải "tra cho rõ". Y nghe xong thì cười nhạt:



- Vương Long! Bản quan phụng chỉ tuần sát dân tình và quân sự biên quan, nay đã nhận cáo trạng đương nhiên sẽ phải tra rõ ngọn ngành. Bây giờ ta sẽ phái người mang hai vị khổ chủ này đến phủ đệ của ngươi tra khám. Nhược bằng có chứng cứ, hai tội của ngươi sẽ cùng bị xử phạt, muốn chạy cũng chạy không thoát. Thảng như không có chuyện đó, bản quan sẽ trị bọn họ tội vu cáo, chỉ xét phạt ngươi tội xúc phạm khâm sai mà thôi. Ngươi thấy bản quan quyết định như vậy là đã công bằng hay chưa?



Vương Long cười thảm một tiếng rồi nhắm mắt lại không nói gì.



Hắn đâu có ngu, sao không nhìn ra Dương Lăng đang kiếm bừa tội trạng, rõ ràng là có dụng tâm khác!



Cho dù trong phủ vàng bạc chất thành núi, mỹ nữ nhiều như mây, hắn cũng không sợ Dương Lăng tra khám. Duy chỉ có số quân giới bán thành phẩm được giấu trong đại viện phía tây nọ, nếu bị lục xét thấy thì tội danh thông đồng với địch này đủ để bị tịch biên gia sản, chém đầu cả họ.



Còn tế đàn Di Lặc giáo trong mật thất ngầm bên dưới sân sau nữa! Nếu cũng bị khui ra, hắn sẽ lại vướng thêm một tội lớn là âm mưu tạo phản. Hắn biết rất rõ sự thảm khốc của luật hình triều đình đối với kẻ âm mưu tạo phản. Những thứ như điểm thiên đăng (quấn vải dầu, trói vào cột rồi đốt sống), ngũ mã phanh thây, lăng trì, móc ruột, lột da, … đều cực kỳ thê thảm, khiến người ta hận không thể chết ngay. Nay không biết mình đã để lộ sơ hở ở chỗ nào, nếu như Dương Lăng đã chuẩn bị sẵn mà tới đây thì dựa vào những phiên tử Nội xưởng này, lẽ nào bọn chúng lại khám xét không ra?



Hỏi xong câu ấy, Dương Lăng cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Thấy Vương Long nhắm mắt không đáp, y bèn khoát tay ra lệnh; Liễu Bưu ôm quyền hành lễ, xoay người đi ngay. "Con thỏ già mắt đỏ" nọ chợt búng người nhảy ra khỏi ghế, nghiến răng:



- Ta đi theo ngươi!



Sức bật kinh người của lão khiến cho Dương Lăng giật nảy mình, xem ra thái giám quả thật quá đàn bà, thù dai quá đi. Chẳng phải chỉ bị người ta đẩy ngã, chửi là "con thỏ già" thôi sao? Tôi còn bị Hồng Nương Tử mắng cho là phế vật, bắt nhốt trong hang mấy ngày đây này mà có nổi khùng như vậy đâu?



Trương Vĩnh đã xung phong đảm nhận, y cũng không tiện ngăn cản bèn để mặc Trương Vĩnh đi theo Liễu Bưu điểm danh đám binh mã đã chờ sẵn trong một con hẻm khác, hùng hổ xông tới Vương phủ.



Bụng đầy lo lắng, Dương Lăng thong thả bước từng bước trên lầu, chỉ lo không tra xét được gì. Cho dù là trong quan trường hay ở địa phương, Vương Long đều là nhân vật nổi tiếng của Đại Đồng, tuy rằng Nội xưởng đã thêu dệt tội danh cho hắn nhưng chung quy vẫn là đuối lý.



Đường Nhất Tiên không rõ thiệt hơn trong đó, tiểu Chính Đức thì lại không sợ lợi hại trong đó. Hai đứa nhóc không biết mùi vị sầu lo đang ngồi một bên to nhỏ thì thầm, như một cặp người ngọc ngồi dựa vào nhau khiến người ta tha hồ mà tưởng tượng.



Dương Lăng lắng tai nghe, hoá ra hai người đang thảo luận về âm nhạc.



Chính Đức khoe với Đường Nhất Tiên:



- Cô khảy đàn thổi tiêu đều hay, song trình độ âm nhạc của tôi cũng không kém. Lần này đến biên quan được chứng kiến khung cảnh mâu thương giáp ngựa, đại mạc sông dài, lòng tôi rất cảm xúc. Tôi muốn sáng tác một bài hát, tên cũng đã nghĩ ra rồi, đó là "Sát biên nhạc", nhằm cổ vũ lòng quân, giết sạch bọn giặc cướp xâm lăng biên giới!



Đường Nhất Tiên chống hai tay trên ghế dài, đôi chân đong đưa, tò mò hỏi:



- Giai điệu như thế nào, ngươi hát thử cho ta nghe coi.



Chính Đức cười gượng gạo đáp:



- Giai điệu hả... Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi sẽ hát cho cô nghe.



Đường Nhất Tiên bật cười, phê phán:



- Cóc nuốt ông trời rồi!



Chính Đức ngạc nhiên hỏi:



- Ý cô là sao?



Đường Nhất Tiên nghiêng đầu cười tinh nghịch đáp:




Dương Lăng nghe xong thì lờ mờ đoán đây hẳn là một loại công phu tương tự như tự thôi miên. Mấy trăm năm nay Bạch Liên giáo thông qua tín ngưỡng thu nạp giáo chúng, thật sự bọn họ rất sở trường trong việc sử dụng những trò ảo thuật như phù thủy, khẩu kỹ, thôi miên để mê hoặc lòng người. Nếu Vương Long là nhân vật quan trọng được Di Lặc giáo bố trí ở Đại Đồng để thu gom của cải, thì nhất định hắn cũng phải có sở trường đặc biệt.



Tiếc là, kỹ thuật này nếu không bị coi là yêu thuật thì nhất định cũng sẽ bị coi là bàng môn tả đạo, người trong chính giáo không thèm học tập, cho dù có hiểu biết ít nhiều cũng sẽ không dám tiết lộ, quan phủ biết đi đâu tìm được những người có khả năng này? Nếu Cao Văn Tâm ở đây thì tốt rồi, ước chừng bản lĩnh của nàng ta sẽ có thể khiến Vương Long phải ngoan ngoãn phun mọi tin tức y cần biết. Đáng tiếc... Nay chỉ đành phải đem Vương Long về kinh, sau đó để Văn Tâm nghĩ cách vậy.



Dương Lăng thở dài tiếc nuối rồi đứng dậy bảo:



- Nếu đã vậy thì đừng bức cung quá mức nữa! Trị thương qua cho hắn, tạm thời giam lại. Sau khi Vương Long bị bắt, những tay đầu sỏ Di Lặc giáo ở bản địa hay tin nhất định sẽ cuống quýt lẩn trốn, nhưng bọn chúng sẽ không nỡ vứt bỏ hoàn toàn thế lực đã được phát triển ở đây mà gầy dựng lại từ đầu đâu!



Bọn chúng có thể không tin Vương Long bị giết trong mười ngày, trong một tháng, nhưng nửa năm sau cũng sẽ phải tin chứ, phải không? Qua một thời gian gió yên biển lặng, bọn họ cũng sẽ ngóc đầu trở dậy, đến lúc đó bản quan nhất định đã có thể lấy được thứ gì đó trong lòng Vương Long, và cũng sẽ phất cờ trở lại!



Rời khỏi địa lao, bốn tay thị vệ đi theo y ra ngoài viện. Vương An, một trong tứ đại quản gia của vương phủ, đang đứng chờ bên ngoài vội bước lên nghênh đón:



- Đại nhân phải quay về rồi sao?



Dương Lăng nhẹ mỉm cười đáp:



- Đúng vậy! Đã làm phiền Vương quản gia rồi.



Vương An cười ha hả:



- Khâm sai đại nhân khách sáo như vậy thực làm lão nô tổn thọ rồi! Đại nhân không đi gặp vương gia một chút sao?



Dương Lăng từ chối:



- Vương gia mới cưới yên vui, hạ quan không thể làm phiền.



Nói đoạn y cung tay mời Vương An đi trước rồi theo sau Vương An đến cổng Thừa Vận. Rời khỏi vương phủ, vòng qua khỏi bức bình phong chín rồng, Dương Lăng vừa định vịn yên lên ngựa thì đằng xa chợt có hai thớt khoái mã phóng lại. Ngũ Hán Siêu lập tức dằn kiếm ngăn trước mặt y.



Dương Lăng nheo mắt nhìn, qua trang phục thấy chẳng qua là một tướng một binh mà thôi. Ngựa phi đến gần, vị tướng quân nọ phi thân xuống ngựa, lúc này Dương Lăng mới thấy rõ hắn là nghĩa tử của Tổng binh Đại Đồng Đỗ Nhân Quốc - tham tướng Kinh Phật Nhi.



Trông hắn có vẻ mệt mỏi, người đầy bụi bặm, rõ là chạy thẳng một hơi từ ngoài thành tới đây. Vừa trông thấy Dương Lăng, hắn liền vội bước lên chắp tay thực hiện quân lễ:



- Mạt tướng Kinh Phật Nhi, tham kiến khâm sai đại nhân!



Dương Lăng vội khoát tay:



- Xin tướng quân hãy bớt lễ tiết! Tướng quân đến đây vội vã như vậy, phải chăng là có chuyện quan trọng cần bẩm báo với vương gia?



Kinh Phật Nhi cười đáp:



- Không phải! Mạt tướng tới hành dinh khâm sai trước, nghe nói là đại nhân đang ở đây cho nên mới chạy vội đến.



Dương Lăng giật mình hỏi:



- Đã xảy ra chuyện gì sao?



Kinh Phật Nhi liếc nhanh hai bên, rồi sải bước tới gần, thấp giọng thưa:



- Hoa Đáng dẫn theo thủ lĩnh của các bộ lạc Ngột Lương Cáp, Ông Ngưu Đặc, Ô Tề Hiệp Đặc và ba bộ lạc Nữ Chân là Kiến Châu, Hải Tây, Dã Nhân đã đến rồi. Sứ giả của những thủ lĩnh các liên minh bộ lạc đang dựng lều ngoài cửa Đắc Thắng, gõ cửa xin gặp đặc sứ Đại Minh. Dương tổng chế hạ lệnh riêng cho mạt tướng cấp báo với đại nhân.



Dương Lăng vừa nghe xong liền chấn động tinh thần, buột miệng thốt:



- Rốt cuộc bọn họ đã đến!



Đoá Nhan Tam Vệ và Nữ Chân Tam Bộ đã đi từ đông sang tây, khi bước vào phạm vi thế lực Thát Đát liền trở nên cẩn trọng. Năm nghìn nhân mã đã đi nhanh được mấy trăm dặm rồi chợt chậm chạp rì rì như trâu già kéo xe nát, khiến người ta khó lòng nắm được hành tung chính xác, hơn nữa dọc đường còn tung thám mã dò thám chung quanh.



Dương Lăng cân nhắc thấy Hoa Đáng dẫn theo mấy nghìn người cưỡi ngựa rời xa khỏi căn cứ của mình nên nhất định sẽ hết sức cẩn thận. Vả lại hắn vốn đến là để gặp mặt Hoàng đế Đại Minh, nếu y phái thám mã theo dõi dấu tích dọc đường sẽ hoàn toàn vô nghĩa; nếu bị bọn hắn phát hiện sẽ thành ra khéo quá hóa vụng. Vì vậy ngay khi Hoa Đáng vừa bước vào phạm vi thế lực của Thát Đát, y bèn rút thám mã của mình về, cho nên không thể nào ước lượng chính xác được thời điểm Hoa Đáng sẽ tới.



Kinh Phật Nhi mỉm cười đáp:



- Phải ạ! Phụng quân lệnh của Dương tổng chế, mạt tướng và Hứa tham tướng Hứa Thái sẽ hộ vệ đại nhân tới đó.



Dương Lăng đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, cười lớn:



- Được! Có hai vị tướng quân dũng mãnh như các vị, đầm rồng hang hổ cũng đều đi được. Nay ngoài quan ải chỉ có Bá Nhan, Hỏa Sư và Hoa Đáng xưng hùng; để bản quan đi gặp qua vị đại thủ lĩnh của Đoá Nhan Tam Vệ này vậy.



Chú thích:



(1) nguyên văn "mỹ bất mỹ, hương trung thủy; thân bất thân, cố hương nhân", (chẳng trong cũng nước ao nhà, chẳng thân cũng khách quê ta đó mà); trỏ tầm quan trọng của quê hương xóm làng.