Ngược Về Thời Minh

Chương 205 : Miệng lưỡi sắc bén

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Mặt trời vừa nhú, sương sớm chưa tan. Đêm qua trời vừa đổ tuyết, tiết xuân se sắt, những tia nắng mỏng tanh vương rắc lên người không hề đem lại cảm giác ấm áp; vẫn là cái lạnh buốt xương.



Ngoài cổng Đắc Thắng, trên một dãy núi non trùng điệp, một trăm kỵ sĩ oai phong lẫm liệt đang trèo đèo vượt núi, chậm rãi đi trên con đường quanh co khúc khuỷu. Liễu Bưu, Kinh Phật Nhi, Ngũ Hán Siêu và Lưu Đại Bổng Chùy, bốn người cải trang làm thị vệ cận thân, Hứa Thái cải trang làm thủ lĩnh thị vệ, cả nhóm đi ngay sau ngựa Dương Lăng.



Đằng trước hiện ra một bãi đất trống,nằm ngay bên dưới gò núi đầy cây cối um tùm, những tia nắng đầu tiên vừa rọi tới nơi này, ba chiếc lều lẻ loi sắp thành hình tam giác được dựng trên mặt tuyết.



Vài gã Mông Cổ đang cưỡi ngựa lững thững quay về, bọn họ nhảy xuống khỏi lưng ngựa trơn nhẵn, dắt ngựa tới trước lều bạt, gã thì trùm yên lên lưng ngựa, gã thì lau binh khí. Cả ba đều có bộ dạng kiêu ngạo, như thể không thèm đặt hơn trăm quan binh Đại Minh hàng ngũ chỉnh tề, khí thế oai nghiêm này vào trong mắt.



Ánh mắt Dương Lăng quét qua khuôn mặt lười nhác của mấy gã Mông Cổ nọ, cánh tay khẽ giơ lên, một trăm viên kỵ sĩ lập tức ghìm cương ngựa. Hơn trăm kỵ sĩ dừng ngoài một tầm tên, không chút tiếng động, tất cả đều im phăng phắc.



Chính Đức, Hồ Toản và Dương Nhất Thanh không yên tâm khi Dương Lăng chỉ mang theo một trăm thị vệ, vốn định phái hai nghìn binh mã hộ giá, nhưng Dương Lăng chỉ đáp một câu: "Hoa Đáng mang theo năm nghìn binh mã nghìn dặm xa xôi mạo hiểm băng qua địa bàn của Thát Đát không phải để tập kích giết chết một khâm sai đại thần tôi đâu", rồi cự tuyệt luôn.



Đàm phán chính yếu là khí thế. Đoá Nhan Tam Vệ chỉ xuất binh tổng cộng năm nghìn, đặc sứ tiên phong chỉ có ba lều trại vào khoảng năm mươi người. Nếu xua đại quân trùng trùng điệp điệp mà đi thì vừa nâng cao khí thế đối phương lại dễ khiến cho bọn họ khinh thường.



Tuy nhiên, Đoá Nhan Tam Vệ là thuộc quốc của Đại Minh, thủ lĩnh tối cao của Tam Vệ được ban cho chức Chỉ huy đồng tri, là quan tòng tam phẩm, tuy nay đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng dẫu sao Đoá Nhan Tam Vệ vẫn chưa công khai tuyên bố phản lại Đại Minh.



Dương Lăng là thủ lĩnh Ngự tiền thân quân, là võ tướng chánh tam phẩm, lại mang thân phận khâm sai, cho dù là đối diện với Hoa Đáng thì vai vế cũng chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, huống hồ chỉ là mấy sứ giả của Hoa Đáng? Lúc Dương Lăng ra khỏi ải đã phái thị vệ đi trước báo tin, như vậy rõ ràng những đặc sứ này đã biết tin cả rồi thế mà lại co chân gác gối không thèm ra đón, mấy tên thân quân cũng ra vẻ ngạo mạn khinh đời, rõ ràng là bọn họ không đặt triều đình nhà Minh vào mắt.



Hứa Thái thấy vậy tức thì sôi máu, thúc ngựa đi đến cạnh Dương Lăng dựng xếch cặp mày kiếm thưa:



- Đại nhân, Đoá Nhan Tam Vệ thực to gan! Rõ là đã biết khâm sai triều đình đến rồi thế mà lại vô lễ như vậy! Chi bằng chúng ta hãy về đi! Không thể để oai phong Đại Minh bị tổn hại được!"



Kinh Phật Nhi liếm cái môi mỏng lét của mình, một vẻ khát máu hiện trên khuôn mặt, nói:



- Đại nhân, bất kính với sứ thần thiên triều là tội lớn không tha. Đại nhân hãy hạ lệnh cho mạt tướng lóc hết ruột gan phèo phổi của đám này đi, để tên tiểu tử Hoa Đáng đó phái mấy đứa biết điều hơn ra nói chuyện.



Dương Lăng cười cười, nhẹ nhàng đáp:



- Chẳng qua là Đoá Nhan Tam Vệ đang thử dò xét quyết tâm liên kết đồng minh của triều đình mà thôi! Dẫu sao thì bọn họ cũng đã từng ăn quá nhiều quả đắng, không cần phải so đo với những kẻ thô lỗ này. Bản quan nói cho các ngươi hay, đàm phán cũng giống như là bán buôn vậy, kẻ cười trước chưa chắc đã là kẻ thắng lợi sau cùng. Hôm nay ta cúi đầu ba lần với hắn, đổi lấy việc hắn phải dập đầu ba mươi cái thì mới quay về. Đi, bảo sứ giả của Đoá Nhan Tam Vệ ra đón!



Kinh Phật Nhi nghi hoặc nhìn Dương Lăng, rồi thúc ngựa vung roi phi đến trước lều hô to thông báo đặc sứ Hoàng đế Đại Minh đã tới, lệnh cho sứ giả Hoa Đáng ra đón. Sau một chốc, ba chiếc lều lớn lần lượt được mở ra, mấy chục sứ giả Mông Cổ mặc áo chéo vai, ống tay rộng bước ra nghênh đón.



Lưu Đại Bổng Chùy ngạc nhiên hỏi:



- Đại nhân, sao ngài biết sứ giả bọn chúng đã sớm chuẩn bị xong rồi?



Dương Lăng lắc đầu đáp:



- Hữu dũng vô mưu! Hãy nhìn phía trước lều kìa!



Mấy viên thị vệ bên cạnh nghe vậy thì nhìn kỹ về phía trước, song nhìn mãi mà vẫn mù mờ không biết nên nhìn cái gì, chỉ có Hứa Thái và Ngũ Hán Siêu đồng loạt "a" lên, liền đó nhìn nhau cả cười.



Đêm qua tuyết tuy không lớn nhưng đã phủ khắp mặt đất. Mặt tuyết trước mặt lại bằng phẳng như gương, lóng lánh trong ánh nắng, chỉ có hai hàng vết vó ngựa, đương nhiên là do sứ giả Đại Minh thông báo chuyên sứ đã tới để lại. Trong khi đó, đằng trước ba chiếc lều trại tuy vẫn là một mảng trắng phau, nhưng ánh sáng phản chiếu lại lờ mờ ảm đạm, mặt tuyết bừa bãi lộn xộn, rõ ràng từ sáng sớm đã từng có mấy chục người tới lui giẫm đạp lên, quyết không thể do bốn năm tên cận vệ ở trước lều gây ra được.
- Dương đại nhân nói vậy... là có ý gì? Đoá Nhan Tam Vệ là ba vệ phiên thuộc Hoàng đế bệ hạ. Phải chăng Hoàng đế bệ hạ có ý... có ý cho phép chúng tôi tự lập, không còn mang thân phận là vệ phụ thuộc nữa?



Dương Lăng cười ha hả đáp:



- Đương kim thiên tử Đại Minh sáng suốt anh minh, nhìn xa trông rộng. Đoá Nhan Tam Vệ ngoại trừ một cái hư danh thì đã sớm đã có hình thể một nước, đã bao giờ làm hết bổn phận chư hầu với Đại Minh? Thay vì vậy, thà rằng giao hảo bình đẳng còn hơn. Hoàng thượng nguyện phò trợ đại thủ lĩnh Hoa Đáng ngồi trên ngôi báu của quan ngoại, đời đời kiếp kiếp, mãi là láng giềng hoà thuận của Đại Minh.



Nặc Mộc Đồ chợt đứng bật dậy, nhìn Dương Lăng chằm chằm với vẻ khó tin, giọng run rẩy:



- Lời này thật chứ?



Dương Lăng đáp:



- Đương nhiên! Bằng không, chỉ với cương vị Chỉ huy đồng tri một vệ phụ thuộc Đại Minh của đại thủ lĩnh Hoa Đáng mà Hoàng thượng đích thân đến gặp, há chẳng phải là trò cười lớn ư?



Vừa nói y vừa nghĩ thầm trong bụng: "Thực ra mang cái hư danh này, trên thực tế thế lực triều đình Đại Minh lại không thể nào động chạm, khống chế được các ngươi; các người thì có được cái ô lớn như vậy, mà triều đình thì lại không thể dụng binh với các người. Có vùng đất khó nhằn như Liêu Ninh, Cát Lâm và Hắc Long Giang rồi, chẳng lẽ còn phải giữ nuôi người Nữ Chân thành một con cọp lớn hay sao?



Thà rằng cứ cho ngươi một cái hư danh, vỗ về một phần dã tâm của các ngươi. Bất luận thế nào các người cũng sẽ không thể đối phó được với Thát Đát, quân chúng ta chỉ cần xuất quan, lập tức các ngươi sẽ giúp đỡ hỗ trợ dẫn đường. Dần dần chúng ta sẽ quen với tình hình quan ngoại. Đến khi Thát Đát sụp đổ rồi, quân của chúng ta cũng đã hoá thành mãnh hổ. Sau đó lại tìm cớ khởi binh với đám dân một nghìn tự hao tám trăm các ngươi, hơn nữa không chỉ đơn thuần là chinh phạt phiên thuộc ngỗ ngược như trước đây, mà là cướp đoạt lấy hoàn toàn. Các ngươi không muốn làm phiên thuộc, vậy ta sẽ nấu các ngươi thành khoai luộc*!" (*: phiên thuộc (fānshǔ) đọc na ná như khoai lang (fānshǔ))



Sứ giả của các vệ ngồi bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau. Hiển nhiên điều kiện mà Đại Minh đề ra thật sự nằm ngoài dự liệu của bọn họ, nói trắng ra thì đây chỉ là một tấm séc khống không có bất kỳ lợi ích thực tế nào.



Nhưng Đại Minh xưa nay vốn chỉ coi trọng hư danh, không xem trọng lợi ích, chỉ cần một câu phiên thuộc về mặt danh nghĩa, thì cho dù không thể thu về một đồng bạc thuế hay thi hành chút quyền lực hành chính nào với bọn họ, Đại Minh cũng vẫn nguyện ý mang vàng kim bạc trắng ra đổi. Trong mắt những đứa con thảo nguyên luôn chống chọi với đất trời, giãy giụa trong những điều kiện khắc nghiệt để tìm cách sinh tồn này, bọn họ không thể nào hiểu được thứ tư duy trái khoáy này của Đại Minh.



Nay đột nhiên nghe được sự cho phép động trời này, nhất thời khiến bọn họ giật nẩy mình. Sự cho phép này quả thật là quá hấp dẫn, giống như một tên ăn mày vốn định gõ cửa nhà anh xin một chiếc bánh bao chay lót dạ, nhưng anh lại đưa chìa khoá nguyên căn nhà cho hắn, nói rằng từ hôm nay căn nhà này sẽ thuộc về hắn. Bọn họ rúng động xong thì cảm thấy như đang mơ vậy, nhất thời không dám tin đó là thật.



Khuôn mặt đỏ bừng của Nặc Mộc Đồ càng trở nên đỏ rực, hắn chợt xoay người bước chậm rãi trong lều, ánh mắt lập loè, dường như trong lòng tranh đấu không thôi. Có đáng tin không? Đại Minh thật sự chịu đưa ra điều kiện hậu hĩ đến như vậy ư? Từ thủ lĩnh, vọt một cái liền trở thành Khả Hãn!



Đoá Nhan Tam Vệ không có thực lực này, nhưng nếu có binh lực và tài lực của Đại Minh chống đỡ thì sao? Khi ấy sẽ có thể hay không? Khả Hãn! Vua của thảo nguyên! Nhưng mà... rốt cuộc thì Đại Minh thành tâm cỡ nào đây?



Nghĩ đến đây, chợt nảy ra một kế, tức thì Nặc Mộc Đồ xoay người lại nói:



- Chuyện này thật sự quá trọng đại, tôi cần phải bẩm báo lại với Đại thủ lĩnh rồi mới có thể trả lời với đại nhân được.



Đoạn hắn ranh mãnh nói tiếp:



- Nếu cứ vậy mà quay về bẩm báo, chỉ sợ đại thủ lĩnh Hoa Đáng của tệ bộ cũng khó mà tin được. Bởi trước nay quốc sách của Đại Minh đối với Đoá Nhan Tam Vệ luôn luôn thay đổi, nói một đằng làm một nẻo, thậm chí là đối với chuyện liên minh với Đại Minh lần này, cũng có rất nhiều quý tộc trong bộ lạc mang lòng nghi hoặc.



Vì vậy lúc bản sứ giả phụng mệnh đến gặp đại nhân, các vị thủ lĩnh có đề ra hai điều kiện. Nếu có thể tin rằng các vị cho phép Đoá Nhan Tam Vệ tự lập, đồng thời phò trợ chúng tôi đối phó với Thát Đát thì sẽ đề xuất hai điều kiện này. Bản sứ giả không ngại đề xuất điều kiện hợp tác ra trước, sau đó quay về bẩm báo với Đại thủ lĩnh; cũng xin đại nhân đem báo cáo lại điều kiện của chúng tôi cho Hoàng đế bệ hạ Đại Minh.



Chú thích:



(1) nhắc đến Minh Thành Tổ phát động chiến dịch lớn tiêu diệt các đạo quân Mông Cổ quấy phá ở sa mạc Gobi.