Ngược Về Thời Minh

Chương 226 : Giữa giữ hay bỏ

Ngày đăng: 13:23 30/04/20


Rời khỏi Tử Cấm Thành, trước tiên Dương Lăng trở về Nội xưởng để hỏi thăm về tình hình phát triển của Nội xưởng trong thời gian rời kinh. Ba vị đáng đầu là Ngô Kiệt, Hoàng Kỳ Dận, Vu Vinh nghe nói Dương Lăng được phong hầu tước, thăng quan tới chức Long Hổ Thượng tướng quân đều vô cùng vui mừng. Cả ba chúc mừng một lúc rồi mới lần lượt bẩm báo tình hình phát triển của Nội xưởng hiện tại.



Mạng lưới tình báo của Nội xưởng đã mở rộng khắp tất cả vùng đất của Đại Minh. Bọn họ tự mở ra lối đi riêng, cho nên công tác thu thập thông tin của mạng lưới tình báo không xung đột gì với Đông xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y vệ. Bởi vậy, về phương diện này, Nội xưởng phát triển cực nhanh và phát huy hiệu quả cũng rất nhanh. Hiện nay bộ phận ”Thần báo tin” (bộ phận tình báo) của Dương Lăng đã vượt lên trước, trở thành ban ngành có hiệu suất cao nhất trong các xưởng vệ.



Bẩm sinh Vu Vĩnh đã có bộ óc của một thương gia, hắn mà buôn bán thì không sợ bị người khác chiếm được chỗ tốt. Nội xưởng có phương thức kinh doanh giống như công ty cổ phần, tuân theo tôn chỉ “điều lợi mọi người đều có phần”, chẳng những không đắc tội với những tập đoàn cường hào hiện có ở địa phương mà còn lôi kéo được bọn họ vào chung thuyền. Tấn thương (thương nhân Sơn Tây), Huy thương (thương nhân An Huy), Cam Thiểm Mã bang (đoàn ngựa thồ Cam Túc-Thiểm Tây), sĩ tộc Giang Nam, thậm chí cả huân thần công khanh trong kinh sư cũng không ngừng gia nhập. Phương châm nếu thiệt hại thì cùng thiệt hại, nếu hưng thịnh thì cùng hưng thịnh của bọn họ đã loáng thoáng tạo nên một thế lực ngầm rất hùng mạnh.



Ví như có việc cần, thế lực này có thể thu thập hơn mười vạn lượng bạc trắng chỉ trong một đêm, hoặc tác động tới chính sách của triều đình chỉ trong một bữa thù tạc. Theo cách nhìn của rất nhiều quan viên địa phương, sức mạnh của nó xem ra không nổi bật lắm, nhưng với phương thức mưa dầm thấm lâu, nó đang nhanh chóng thẩm thấu lực lượng tới các tầng lớp thượng tầng như giới chính trị, sĩ tộc, thương giới…của Đại Minh. Người ngoài có thể không cảm giác rõ, nhưng mấy vị Đáng đầu ở trong Nội xưởng lại biết rõ sức mạnh này khổng lồ đến cỡ nào.



Dương Lăng muốn thực hiện hoài bão của mình trên chính trường, nhất định phải có chủ trương chính trị của riêng mình. Hoàng đế có thể cho hắn quyền lực, nhưng quyền lực này có thể thật sự phát huy tác dụng, có thể xảy ra đùn đẩy, cãi vã, nói một đằng làm một nẻo giữa trên dưới và đồng cấp hay không, đều phải dựa vào sự phối hợp và phục tùng của các tầng lớp sĩ nông công thương. Bây giờ Nội xưởng đang lôi kéo rất hiệu quả những tinh anh và lãnh tụ các tầng lớp này lên chung con thuyền của mình.



Tạm thời việc nghiên cứu súng kíp của Hoả Giả Á Tam đang bế tắt, vẫn không thể nắm bắt được mấu chốt quan trọng để tiến thêm một bước nữa. Mắt thấy nhà thờ lớn sắp xây xong, các giáo sĩ lại nóng lòng nên cả ngày bọn họ đều chạy tới nhà thờ tra xét tiến độ công trình. Tam đáng đầu Phùng Đường phụ trách nghiên cứu súng kíp không đạt được thành tích gì lớn, cho nên rất bực với chuyện này. Gặp mặt Dương Lăng, hắn ta không khỏi có chút xấu hổ.



Dương Lăng biết rõ cho dù là thời hiện đại, ngay cả ở những tập đoàn, công ty lớn, nơi các ngành học chuyên môn được phát triển cực kỳ đầy đủ mà muốn phát minh một thứ vũ khí mới, đánh hạ được một cửa ải kỹ thuật khó đều phải tiêu phí mất mấy năm. Đây gọi là dục tốc bất đạt, y cũng không mong mỏi vào thời gian hai ba tháng mà có thể sáng chế được súng kíp kiểu mới, cho nên lại an ủi hắn ta mấy câu.



Hôm nay Thiểm Tây Bố Chánh Sứ Ty đã bắt đầu chuẩn bị mọi mặt để trồng thử khoai lang và ngô. Mặc dù trong thâm tâm, Lưu Cẩn đã nảy sinh oán hờn việc Dương Lăng chắn ngang trên con đường quyền lực của lão ta, thế nhưng quan niệm quê cha đất tổ của lão rất nặng. Dù sao Nội xưởng cũng đã xuất bạc ra bảo đảm sẽ không để cho Thiểm Tây gặp phải một năm mất mùa, đói kém. Nếu như những cây trồng này thực sự có hiệu quả, đó sẽ là một công đức vô cùng to lớn hướng về quê hướng phụ lão, cho nên lão ta rất để tâm tới chuyện này, lúc nào cũng quan tâm tới chuyện Thiểm Tây trồng thử lương thực. Khi Nội xưởng bắt đầu vận chuyển cây giống và nông gia đến Thiểm Tây giảng dạy phương cách canh tác, Lưu Cẩn càng thêm hết sức hợp tác.



Mẫn Văn Kiến đã thăng chức Đô chỉ huy sứ ti thiêm sự của Giang Nam đạo. Ở Giang Nam có hai viên Đô chỉ huy sứ ti thiêm sự. Một vị phụ trách luyện binh, gọi là Chưởng ấn; một người phụ trách đồn điền, gọi là Thiêm thư. Mẫn Văn Kiến hiện là quan Thiêm thư của Giang Nam đạo, phụ trách toàn bộ công việc đồn điền trong quân đội của vùng đất đầy cá và gạo này.



Cũng không thành thạo công tác đương nhiệm bao nhiêu, nhưng lão rất tôn sùng bản lĩnh của Dương Lăng. Lão không hiểu và cũng không biết gì về đồn điền, nhưng lại biết nghiêm cẩn dựa theo lời nhắn nhủ của Dương Lăng để làm việc. Lão cho thay thế lúa ở toàn bộ đất đai cằn cỗi trong quân bằng giống cây trồng mới, lại ra lệnh cho binh sĩ khai thác thêm rất nhiều đất sản xuất vốn không thích nghi với các giống hoa màu cũ; có thể nói là dốc hết sức lực cho công việc.



Chúc Chi Sơn ở Đào Nguyên cũng đã mở rộng việc trồng trọt những giống mới, trước tiên hắn chuẩn bị trồng thử một năm hai giống. Chỉ có điều địa phương của hắn quá nhỏ mà thanh thế cũng kém xa Thiểm Tây và đạo Giang Nam.



Dương Lăng nghe xong, trong lòng cực kỳ vui sướng. Xem tình hình hiện nay, thì chính ngay tại kinh sư này có độ biến đổi là bé nhất. Có thể là dưới chân thiên tử không giống như những nơi khác, trong lòng văn võ bá quan đều có điều nghi kị, đích thực là tình hình không thích hợp để giống trống khua chiêng quá mức. Bằng không thì dựa vào sức lao động của mấy ngàn trai tráng Nội xưởng, muốn trồng trọt trên những đồng ruộng này còn không dễ như trở bàn tay hay sao?



Điều Dương Lăng lo lắng chính là nếu hơn một ngàn hộ tá điền không có việc làm thì không khỏi xảy ra nổi loạn. Cũng may trước khi đi, Thành Khởi Vận đã sắp xếp cực kỳ thỏa đáng với những tá điền ở những ruộng đất được cô ta mua. Hiện nay, những tá điền đó không hề náo loạn, đều an phận nhận giống lương thực mới, tuân thủ phương pháp trồng trọt được những chuyên gia hướng dẫn.



Nghe xong những lời giới thiệu này, Dương Lăng gật đầu thỏa mãn bảo với Ngô Kiệt:



- Bổn quan hôm nay thăng quan tấn tước, đúng là bộc lộ tài năng, ha ha, đồng thời cũng là mục tiêu công kích của mọi người đó. Việc trình tấu khuyên ngăn hủy bỏ lệnh cấm biển càng phải thận trọng hơn nữa. Danh sách mà bản quan yêu cầu lão Ngô chuẩn bị trước khi hồi kinh đã như thế nào rồi?



Ngô Kiệt mỉm cười đáp:



- Ty chức với Hoàng đại nhân cũng đang lo lắng đại nhân thăng quan tiến chức thuận lợi lại lơ là cảnh giác. Nghe xong câu “mục tiêu công kích của mọi người”, biết được đại nhân đã có suy tính sẵn, chúng ti chức mới an lòng.



Hắn nhẹ nhàng lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, rụt rè nói tiếp:



- Đại nhân, danh sách này là danh sách quan viên thân hào đại tộc có liên quan mật thiết với việc buôn lậu vùng duyên hải, tổng cộng là bảy mươi sáu người, trong số đó có hai mươi chín người có tiếng nói ở trong triều.



Những người như vậy trong mắt lúc nào cũng chỉ thấy chữ “tiền”, chẳng có khí phách gì. Chúng ta lấy oai thị uy, lấy lợi dụ dỗ, không sợ không khiến bọn họ cúi đầu trước chúng ta. Hai mươi chín vị quan này đều đã đồng ý nếu có người dâng tấu chương can gián, xin hủy bỏ lệnh cấm biển thì cũng sẽ dâng tấu chương ủng hộ. Xin đại nhân xem qua!



Dương Lăng vui vẻ đón nhận. Y đọc kỹ một lượt, sàng lọc ra hai mươi chín ngươi từ ngũ phẩm tới tam phẩm, thứ bậc không đồng nhất, có quan viên lục bộ, cũng có Hàn Lâm viện, Xuân phường, ngôn quan Ngự sử đài, chỉ là không có quan viên nào đang nắm giữ quyền hành lớn trong triều.



Y khẽ thở dài, suy nghĩ một lúc rồi mới chầm chậm nói:



- Lục bộ cửu khanh, nội các Đại học sĩ trong triều, nhiều người lo nghĩ. Hoặc họ không yên tâm về việc nội quan phát triển quyền lực mạnh mẽ, e rằng không thể khống chế; hoặc họ lo lắng việc xây dựng lại thủy quân, binh quyền sẽ được trao nhiều hơn khiến cho đuôi to khó vẫy, dẫn tới tai họa. Những người này bổn quan đều có biện pháp ứng đối, nên không cần phải lo ngại.



Tuy công thần huân khanh, vương hầu sĩ tộc không cầm quyền nhưng lực ánh hưởng của bọn họ ở trong triểu cũng không thể xem thường. Hôm nay, kéo được phân nửa bọn họ tham gia vào công việc làm ăn của Nội xưởng, ta cho rằng lúc bổn quan đề xuất giải trừ lệnh cấm biển, bọn họ sẽ không cản trở.



Nhớ tới trải nghiệm của mình, Hoàng Kỳ Dận cực kì tán thành. Ông cảm khái:
- Người còn việc còn, người mất việc mất! Đại nhân phải biết trong triều đình và dân gian có biết bao nhiêu người đang phản đối việc bãi bỏ lệnh bế môn tỏa cảng. Nếu như đại nhân cho rằng kế sách này được triển khai liền có thể kê cao gối mà ngủ, từ nay về sau buông bỏ quyền lực, không màng để tâm, thì môn hạ e rằng đại nhân sẽ chỉ có thể nhìn tâm huyết của mình uổng công vô ích, bỏ dở nửa chừng.



Dương Lăng nghe xong trong lòng rúng động. Đúng rồi, từ xưa đến nay những ví dụ về người mất, chính sách dừng còn thiếu sao? Xa rời quyền lực trung tâm, còn mong có thể bảo đảm thi hành chính sách hay sao? Thế nhưng... Binh quyền... Thực sự quá khó giải quyết, đó là thanh kiếm sắc treo lơ lửng ở đỉnh đầu chẳng biết đến lúc nào thì rơi xuống.



Y nhíu mày bảo:



- Vì để thuyết phục quan văn và ti Lễ Giám hợp tác, bổn quan đã sớm nhận lời là bỏ quyền ty thuế. Chuyện này chắc lão cũng biết và đã phản đối. Chẳng lẽ buông bỏ binh quyền cũng không đúng sao? Binh quyền ở trong tay, thực sự là như cưỡi trên lưng hổ đấy.



Tiêu Phương đáp:



- Từ cổ chí kim quyền lực còn lớn hơn tài phú. Dù Thạch Sùng giàu có nhất nước, cũng không bằng tướng lĩnh nắm quân đội một phủ trong tay. Thuế chính là tiển bạc của triều đình, vì vậy giữ lại chính là trái pháp luật. Huống hồ Nội xưởng dồi dào tài nguyên, giao bớt quyền thu thuế ra để cho bộ Hộ và Ti Lễ giám kiềm chế lẫn nhau, vốn cũng chẳng có chuyện gì.



Nội xưởng đứng độc lập ở bên ngoài triều đình, lại có liên hệ chặt chẽ với tương lai của Hoàng thượng, đây là chính là chốn an thân của đại nhân, vì vậy quyền giữ Nội xưởng cũng không thể suy suyển được. Thế nhưng cũng bởi vì Nội xưởng đứng độc lập ở bên ngoài triều đình, nên đại nhân vĩnh viễn chỉ có thể núp ở hậu trưởng, không có cách nào chân chính can thiệp vào triều đình, vĩnh viễn chỉ là người ngoài cuộc. Nội tướng Lưu công có quyền “Phê hồng”, nay Lưu công và đại nhân hòa hảo với nhau, đại nhân có thể nhờ lão thao túng cục diện chính trị. Thế nhưng giả như một ngày nào đó đôi bên sinh ra hiềm khích thì sao? Chẳng phải là đại nhân không thể với tới triều đình hay sao?



“Một ngày nào đó? Ngay bây giờ đã muốn trở mặt rồi!”



Dương Lăng đã hiểu rõ trong giọng điệu Tiêu Phương có ý tứ gì. Y cũng biết tuy lão là nội các Đại học sĩ, nhưng nếu như Lưu Cẩn thật sự xung đột chính diện với y, cho dù Tiêu Phương hoàn toàn đứng bên cạnh y nhưng mất đi ủng hộ của Lưu Cẩn, bản thân mình lại không thể trực tiếp tham gia việc triều chính thì một mình Tiêu Phương cũng một cây làm chẳng nên non, rất khó tạo nên ảnh hưởng gì.



Dương Lăng nghĩ tới đây lại không khỏi lắc đầu chần chừ. Bắt đầu nắm binh dẫn tới tham dự triều chính, lại không bỏ Nội xưởng, sẽ khiến cho không biết bao nhiêu đại thần kiêng dè mình, tất nhiên bọn họ sẽ nghĩ hết các biện pháp trói buộc kiềm chế. Khi đó mỗi ngày mình đều rơi vào cảnh phải đấu đá, đề phòng có người hãm hại thì còn có thể làm được cái gì nữa? Huống chi Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, bây giờ còn chưa biết lợi hại trong đó; qua hai năm nữa, Chính Đức còn có thể yên tâm giao nhiều quyền lực như thế cho một bẩy tôi hay không?



Tiêu Phương nheo mắt nhẹ nhàng uống rượu, từ tốn hỏi:



- Đại nhân! Ngài cho rằng danh thần ngày xưa, sự nghiệp cả đời được thành tựu, trước sau vẹn toàn là nhờ vào điều gì?



Dương Lăng đáp:



- Tất nhiên là tài cán hơn người, lại có thể nhìn rõ thời thế, nhận định tình hình, không cuồng vọng kiêu ngạo lấn át chủ. Đồng thời phải gặp được minh quân, mới tạo dựng được sự nghiệp to lớn, bình an cả đời.



Tiêu Phương gật gật đầu, lại lắc đầu bảo:



- Nhưng môn hạ cho rằng, điểm quan trọng nhất chính là chí hướng của Hoàng thượng.



Dương Lăng nhíu mày hỏi:



- Chí hướng của Hoàng thượng? Lời này nên hiểu thế nào?



Tiêu Phương đáp:



- Chí hướng của Hán Vũ Đế đặt vào khai cương thác thổ (nới rộng biên cương, mở rộng đất đai), tạo ra một giang sơn nhà Hán hùng mạnh, cho nên ngài trọng dụng những nhân tài có thể phò vua xây dựng nên nghiệp lớn này. Do đó Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh mới có thể trổ hết tài năng, trở thành bầy tôi quyền lực nhất. Chọn lựa của Đường Thái Tông chính là sửa sang nên một Đại Đường hoàng kim, nhân gian thái bình, cho nên ngài trọng dụng một đám danh thần chuyên văn trị như Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối. Thế chí hướng của đương kim Hoàng hượng là ở nơi nào?



Dương Lăng buột miệng:



- Hoàng Thượng mê võ, ý định đặt vào khai cương thác thổ, làm một vị hoàng đế thần võ.



Tiêu Phương vỗ tay nói:



- Đúng vậy! Cho nên việc đại nhân cầm binh chính là cơ hội ngàn năm có một. Chỉ có cầm binh, luyện binh, dùng binh mới là hợp ý Hoàng thượng, mới có thể vĩnh viễn đi trên cùng một con đường với Hoàng thượng, thánh quyến mới có thể bền lâu không đổ. Về phần đại nhân lo lắng nắm giữ binh quyền sẽ dẫn tới kiêng dè, ngày xưa Hán Vũ đế có thể tự mình dẫn binh trong cung cấm, nay sao đại nhân không thể để cho Hoàng thượng - vốn ham mê cầm binh, yêu thích võ nghệ - tự mình làm Thống soái?