Người Bất Tử

Chương 41 :

Ngày đăng: 13:20 18/04/20


Dịch: Khởi Linh



***



Tình hình hiện tại không cho Tư Nam cơ hội do dự. Vài giây sau, chiếc SUV từ từ lăn bánh, rời khỏi cây xăng.



Tia lí trí cuối cùng của chiến binh đã chèn ép được cơn đói khát, hắn không vội vã chọn cách đến gần, mà lùi về sau mấy bước nép mình đi, chỉ thấy đầu chiếc SUV đi men theo đường cái chậm rãi chạy thẳng về phía trước.



Bọn họ muốn làm cái gì?



Tư Nam quan sát chung quanh, gần đó có hơn mười chiếc ô tô và xe chạy bằng điện đâm sầm vào nhau, tình trạng vô cùng thê thảm. Ngoài ra thì quanh phạm vi có thể nhìn thấy không còn phương tiện giao thông nào khác, thậm chí còn không tìm được cái xe đạp lành lặn nào.



Chiếc SUV càng ngày càng xa, dần dần sắp rời khỏi tầm mắt. Tư Nam cắn mạnh một cái, chạy đuổi theo sau.



“Có người đang theo chúng ta.” Trong buồng lái của chiếc SUV, tên tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, phiền muộn nói.



Ngồi bên cạnh gã là người phụ nữ Alpha tóc vàng mắt xanh lục đang đánh giá ngón tay của chính mình, nghe thế bèn ngước mắt nhìn vào gương chiếu hậu, tuy nhiên chỉ thấy bè lũ zombie chậm rì rì đuổi theo sau ô tô, sau đó chẳng mấy chốc đã bị bỏ xa: “Ở đâu? Người thế nào?”



“Không nhìn rõ, trốn rất nhanh.”



Ghế sau hơi lắc lư, không có truyền đến thanh âm của Law Mayer.



“Có thể là người sống sót.” Người phụ nữ Alpha trầm ngâm nói: “Lái nhanh lên Abal, bỏ rơi cậu ta đi. Chúng ta còn phải tìm thêm một căn cứ người sống nữa đấy.”



Abal giậm mạnh chân ga, thanh chắn ở trước đầu xe hung mãnh đụng bay mấy con zombie, gầm rú chạy đi trong màn khói xe mù mịt.



Thành phố đã biến thành khu vui chơi cho những kẻ bất tử, mỗi công trình kiến trúc đầy sắt thép của hai bên ngã tư đường đều trở thành chiếc quan tài khổng lồ, dựng thẳng đứng cắm sâu vào lòng đất, cao vút sâu trong đám mây. Gió lạnh thổi qua ngã tư tiêu điều, bến xe, siêu thị và trường học trống hơ trống hoác, rác rưởi và cả túi nhựa ngổn ngang đầy đường trong cuộc chạy trốn, rồi bị đàn zombie giẫm đạp dưới chân.



Chiếc SUV đi qua một tiểu khu, nhìn nghiêng trong gương, bụi cây không thu hút trên bức tường đột nhiên rung nhẹ một cái.



“Vẫn đang theo,” Abal mở miệng nói,



Lần này, người nữ Alpha cũng chú ý đến tình hình, không khỏi cảnh giác: “Chẳng nhẽ có rất nhiều người?”



Cô ta quay đầu nhìn vị thượng tá của mình, Law Mayer ngồi ở ghế sau, rốt cuộc cũng dừng hành vi lau dao ngắn trong tay: “Chỉ có một người.”



Anh ta không ngẩng đầu, bình thản nói: “Lái chậm lại, di chuyển đến phía trước, nhìn thử xem đó là ai.”



***



Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không theo quy luật, Tư Nam thở hổn hển, cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuôi xuống từ hai bên tóc mai, nếu mà còn tiếp tục nữa cơ thể hắn sẽ rơi vào tình trạng mất nước.



Có nên bỏ đi hay không?



Hay tìm cách vượt đến đầu xe, cược thử trực tiếp cầu cứu?



Bản năng đề phòng cường liệt của Tư Nam mách bảo hắn không nên chọn vế sau, song vì thực sự đã đuổi nửa ngày trời, cộng thêm đã tiêu hao rất nhiều thể lực lại khiến hắn không muốn buông tha dễ dàng như thế. Đương lúc Tư Nam tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên xe SUV rẽ ngoặt, từ ngã tư lăn bánh chuyển vào một cái ngõ dài toàn nhà một tầng.



Có hy vọng rồi.



Tư Nam chạy lấy đà hai bước, bật từ bức tường lên cành cây, lại nhờ nó nhảy lên nóc nhà, nhanh chóng chạy qua phần mái của dãy nhà, giống như động vật họ mèo nhanh nhẹn linh hoạt, im hơi lặng tiếng dừng bước ở mái hiên cuối dãy.



Chỉ thấy chiếc SUV dừng trước cửa một hộ nhà dân, tên tài xế xuống xe mở cốp, chuyển nửa thùng nước khoáng đi vào trong nhà, thoạt nhìn trông đây rất giống cứ điểm lâm thời của bọn họ.


“Không có gì.” Law Mayer nói, “Dù sao cũng nhiều năm rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng thôi. Tối hôm đó, tôi không muốn giết cậu.”



Anh ta bật cười vì có vẻ thấy rất thú vị, song biểu cảm biểu đạt thân mật với người bình thường để trên khuôn mặt cũng coi như đường hoàng này, tự dưng khiến Tư Nam thấy phản cảm như bị kim đâm.



Hắn không khỏi lùi về sâu trong giường, chiếc còng tay đột ngột ghìm chặt cổ tay.



Law Mayer cũng không để ý hành vi này.



Law Mayer nhấc một bình siro lá phong, chậm rãi mở nắp ra, múc một thìa siro đặc ngọt lịm vàng óng để ở trước mắt Tư Nam: “Biết vì sao cậu bị bệnh không?”



“…………..”



“Bởi vì lượng đường không đủ. Cơ thể đã bị cải tạo của cậu có nhu cầu rất lớn với đường, nếu không cung cấp đủ, cậu sẽ yếu đi rất nhanh, bộ máy tuần hoàn và hô hấp sẽ chịu ảnh hưởng, khi nghiêm trọng cũng có thể….dẫn đến cái chết.”



“Kể cả trong khoảng thời gian này, một mình cậu trốn đông trốn tây, hay ở cùng ai đó,” Law Mayer lộ ra ý cười châm biếm: “Đối phương rõ ràng không có quan tâm nhu cầu căn bản nhất của cậu.”



Tư Nam khàn khàn nói: “………..Bọn họ sẽ quay về tìm tôi.”



Law Mayer như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “À? Quay về cái thành phố đầy rẫy zombie lắc la lắc lư để tìm cậu ấy à?”



Tư Nam như bị đâm một dao tàn nhẫn, im lặng không nói.



Law Mayer buông lọ siro xuống, tay phải vững vàng giơ cái thìa tỏa ra mùi thơm ngọt kia, ngón cái tay trái nhẹ nhàng khẽ vuốt thái dương Tư Nam: “Noah.”



Tư Nam không lên tiếng.



“Cậu hôn tôi một cái. Chỉ một cái. Giống cái năm cậu hôn cái tên bộ đội đặc chủng họ Chu kia ấy.” Law Mayer thậm chí đã dùng đến chất giọng ôn tồn quyến rũ nói: “Cả lọ siro này rồi sẽ là của cậu, có được không?”



Giữa hai lông mày Tư Nam xẹt qua tia kinh ngạc, y như đang nghe thấy chuyện làm hắn cảm thấy mờ mịt── Nhưng kế đó, hắn lườm Law Mayer, đáy mắt rõ ràng viết hai chữ chán ghét, bờ môi khô nức vì cơn khát chợt cong lên, bỗng chốc sượt qua mặt anh ta, dứt khoát nghiêng vào mặt tường, nhắm hai mắt mình lại.



Thực dứt khoát và chẳng chút ướt át nào cả.



Có vẻ Law Mayer đã đoán được trước, không chỉ không có giận tím mặt, nụ cười trên mặt càng sâu thêm: “Được……rất được.”



Anh ta tiện tay hắt thìa siro kia đi, trở tay kéo ra một vali xách tay màu sáng bạc, kế đó bèn rút một cuộn dây với một cái máy, dùng hai sợi dây điện xanh đỏ cuốn chặt vài vòng vào còng tay của Tư Nam, cả trên cổ tay không có sức giãy dụa.



Hình như Tư Nam có nhận ra được điều sắp xảy ra, đột ngột mở mắt, cơ thể vùng vẫy ──



──Kìm sốc điện!



Trong một giây đó, những kí ức hỗn loạn trong mơ ùn ùn kéo đến, người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngọc trẻ tuổi đáng ghét trong phòng thí nghiệm, chồng lên gương mặt đối diện, bọn họ là cùng một người!



Law Mayer dùng một tay ấn lên cổ Tư Nam, gắt gao đè chặt về giường, nhìn từ trên cao đôi mắt vì oán hận anh ta mà trở nên vô cùng sáng ngời kia, hỏi: “Cái hộp đông lạnh cậu luôn mang theo người sau khi máy bay rơi đâu?”



Tư Nam căn bản không biết anh ta đang nói gì, khóe môi vểnh lên.



“Thứ đồ trong đó ở chỗ nào?”



Vẫn không có tiếng trả lời.



“Tôi nên biết trước……” Law Mayer chậm rãi gật đầu, hít vào một hơi tự giễu nói: “Dịu dàng tình cảm quả nhiên không thích hợp với cậu.”



Vừa dứt lời, anh ta cắn chặt răng, dứt khoát đè kìm sốc điện.P.s: Anh giai Law bệnh hoạn phết!