Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 65 : Cứ bắt đầu lại như vậy đi!
Ngày đăng: 00:56 22/04/20
Lời nói của Trình Minh quá ngoài dự liệu của Lâm Mục.
Cậu đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm vào Trình Minh, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc.
Thật ra…. cậu vốn chỉ là thuận miệng nói vài câu, cậu cùng Trình Minh dù sao cũng là lâu ngày gặp lại, giữa hai người lại có nhiều ngăn cách, chắc chắn sẽ không phát triển đến bước đó nhanh như vậy.
Ngày hôm đó cậu cũng chỉ là thử Trình Minh nên mới có thể cố ý trêu chọc anh ta…. Cậu cũng không phải cái loại người không biết giữ mình trong sạch này.
Bất quá…. không nghĩ tới, Trình Minh vậy mà thực sự có thể thỏa hiệp vì cậu…
Còn thỏa hiệp đến loại tình trạng này…
Trình Minh cắn răng lập lại: “Chỉ một lần…. Anh có thể đáp ứng em.”
Lâm Mục nhanh chóng lấy lại tinh thần sau khi bị giật mình, nhếch miệng cười: “Được, tôi cũng không phải là thuận miệng nói, hy vọng anh cũng không phải.”
Trình Minh không hề ngần ngại gật đầu: “Anh là nghiêm túc!”
“Chỉ hy vọng là như thế.” Lâm Mục rất có thâm ý mà cười cười, hơi dùng lực một chút giãy cánh tay đang bị nắm chặt của mình ra, xoay người đến phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm.
Trình Minh ở phía sau cậu muốn nói lại thôi, rất muốn nói kỳ thực năng lực trên phương diện kia của anh căn bản không hề bị ảnh hưởng, thế nhưng, để có thể khiến Lâm Mục cảm động mà ở bên cạnh anh một lần nữa, hy sinh một chút cũng đáng.
Mà thôi mà thôi, dù sao cũng chỉ có một lần, coi như là bù đắp.
Lúc Trình Minh nghĩ thông suốt rồi cũng không xoắn xuýt nữa, trong lúc Lâm Mục làm cơm, anh cố ý mở một chai rượu đỏ quý giá, sau đó bố trí phòng ăn rất là ấm áp lãng mạn hữu tình.
Trong nhà có thêm thêm một người, quả nhiên không còn trống vắng lạnh lẽo nữa.
Đây mới là cảm giác nhà chứ.
Trình Minh nghĩ, có lẽ anh có thể hiểu được vì sao lúc Lôi Nghị gặp được Cố Dương lại hoàn toàn rơi vào tay giặc như vậy.
Bởi vì cái loại cuộc sống có người bầu bạn này, thật sự khiến cho người ta không có biện pháp dứt bỏ.
Lâm Mục làm xong thức ăn thì bày biện ra, nhìn hết sức đẹp mắt, mùi cũng rất thơm, thật sự là sắc hương vị đầy đủ, khiến cho người khác lập tức muốn động đũa.
Đại khái là ánh nhìn của Trình Minh quá mức mãnh liệt, sau khi anh tỉnh lại không lâu Lâm Mục cũng tỉnh, mở mắt ra vừa vặn đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Trình Minh, Lâm Mục nhếch môi cười, chìa tay nâng cằm Trình Minh lên: “Thế nào? Tối hôm qua chưa thỏa mãn? Sáng sớm muốn một lần nữa sao?”
Trình Minh cũng cười: “Còn nhiều thời gian, em mệt mỏi rồi, ngủ tiếp một chút đi, anh đi làm điểm tâm.”
“Thật sự không muốn?” Lâm Mục nghi ngờ nhìn Trình Minh, đường nhìn chậm rãi từ trên mặt Trình Minh dời xuống, sau cùng dừng ở nơi nào đó của Trình Minh, “Hay là hữu tâm vô lực?”
Trình Minh vốn định buông tha cho Lâm Mục, nhưng lại nhận được ‘hoài nghi’ táo bạo như vậy của cậu, thật sự cảm thấy anh vẫn là đừng nên mềm lòng.
Vì vậy, hai người lại cùng nhau lăn giường…
Sau khi đại chiến một trận, hai người mới ngừng công kích, ngược lại nằm ngay đơ ở trên giường.
“Khó chịu sao? Anh dẫn em đi tắm?”
“Được.” Lâm Mục vươn tay về phía anh, không chút nào ngại ngùng. (Lâm nữ vương sao?)
Trình Minh liền xuống giường, trực tiếp ôm người lên, đi đến phòng tắm.
Bởi vì hai người đều đã làm bên thừa nhận, cho nên ngày hôm nay không có kế hoạch gì khác, liền ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Trình Minh đi làm điểm tâm, hoặc nói đúng hơn là làm cơm trưa, mà Lâm Mục lại quấn áo ngủ của Trình Minh lắc lư ở trong phòng, ngoài ý muốn thấy được một cái khung hình ở trên bàn sách trong thư phòng, bên trong là ảnh chụp ghép nối lại, làm cậu hơi giật mình.
Bởi vì người trong hình là cậu.
Ảnh cả lớp tốt nghiệp cấp ba, Trình Minh cắt ra hình một mình cậu, sau đó cùng hình của Trình Minh hợp lại làm ảnh chung, khi đó hai người đều ở độ tuổi rất ngây ngô non nớt, Lâm Mục trong hình mang một gương mặt không cảm xúc, ánh mắt thoáng có chút trống rỗng, bởi vì khi đó cậu bị chuyện tình cảm đả kích rất lớn, sau khi lấy lại tinh thần mặc dù nỗ lực học tập, thế nhưng trong lòng cũng lặng yên không gợn sóng, giống như ao tù nước đọng.
Thử hỏi ảnh chụp của cậu như vậy, làm sao có cảm xúc gì đây?
Nhưng Trình Minh chỉ có thể tìm được ảnh chụp như vậy.
Lâm Mục đem khung hình đặt lại chỗ cũ, ánh mắt êm dịu thêm vài phần, khoanh tay tựa ở trên bàn sách, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cứ bắt đầu lại như vậy đi!