Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 4 : Hồi thứ tư
Ngày đăng: 08:32 19/04/20
Nhạc Phi vừa ra khỏi thư phòng thì bọn Vương Quới cũng kịp về nhà.
Châu Đồng bước vào phòng không để ý mọi việc xung quanh, chỉ cúi đầu suy nghĩ:
"Lúa trổ hai bông là một chuyện lạ lùng, chẳng lẽ trong cái thôn bé nhỏ, hẻo lánh thế này lại có quí nhân sao?".
Đang suy nghĩ, bỗng thấy ba cuốn vở để trước mặt Châu Đồng bèn giở ra xem,
thì lạ thay, văn bài của ba người học trò mình hôm nay từ lý rất thông,
nét chữ lại sắc sảo tiên sinh nghĩ thầm:
"Lẽ nào ba đứa này học hành lại mau tấn tới đến thế Hay là thời vận ta may mắn nên chúng mau giỏi chăng?".
Châu Đồng lại đem những bài cũ của học trò ra so sánh thì thấy các bài cũ chẳng thông suốt tý nào cả nên lại nghĩ:
"Hay là trong khi ta đi vắng, ở nhà chúng nó mượn ai làm cũng nên, nhưng kẻ
nào làm đây phải là người tài giỏi, chí khí hơn người, để ta hỏi xem cho biết".
Nghĩ đoạn Châu Đồng gọi Vương Quới hỏi:
- Khi ta đi vắng, có ai đến thư phòng không?
Vương Quới thưa:
- Thưa thầy, con không thấy ai đến đây cả.
Đang lúc ngờ vực. Châu Đồng vụt nhìn lên trên vách thấy bài thơ của Nhạc Phi, vội bước đến xem. Bài thơ viết:
Phục thầy, hạ bút đôi câu
Công hầu, khanh tướng biết đâu mà cười
Tâm trong Tiêu Hán sẵn rồi
Còn chờ cảnh ngộ rạng ngời Đẩu Ngưu
Anh hùng chí cả noi theo
Rồng mây gặp hội, thỏa điều ước mong
Công danh hai chữ chưa xong
Tiếu đàm thiên hạ, bận tâm làm gì.
Thơ tuy chẳng hay lắm song thi pháp đáng khen, lại có khí chất anh hùng,
cuối cùng lại đề rõ danh tự Nhạc Phi. Châu Đồng mới biết đây là người mà ông Vương Viên ngoại khen là kẻ thông minh hiếm có trên đời.
Châu Đồng trợn mắt nhìn Vương Quới quát mắng:
- Rõ ràng có Nhạc Phi đến thư phòng viết thơ trên vách đây sao các ngươi
lại chối quanh? Hèn chi ba bài văn của chúng bay hôm nay khác xa, đúng
là Nhạc Phi làm hộ cho chúng bay rồi. Thôi hãy đi mời hắn đến đây cho ta bảo gấp.
Vương Quới cúi đầu vâng dạ rồi chạy thẳng đến nhà Nhạc Phi bảo:
- Lúc nãy anh đến thư phòng chúng tôi chơi, nhưng không biết anh viết
những gì trên vách mà thầy cho đi mời anh. Chắc thế nào thầy tôi cũng
đánh anh đấy.
Bà An Nhân nghe nói thì kinh hãi, nhưng khi nghe Vương Quốc nói: "Thầy bảo đi mời" thì lòng mới bớt lo. Bà bảo Nhạc Phi.
- Con có qua thì phải hết sức lễ phép với người nhé!
Nhạc Phi chắp tay:
- Con xin vâng lời mẹ, con quyết không khi nào làm phiền lòng mẹ đâu.
Rồi Nhạc Phi theo chân Vương Quới đến thư phòng ra mắt Châu Đồng. Sau khi
xá bốn vái, Nhạc Phi đứng tránh một bên chắp tay thưa:- Được tiên sinh
cho gọi đến thì còn gì hân hạnh cho bằng, chẳng biết tiên sinh có điều
gì chỉ giáo?
Châu Đồng thấy Nhạc Phi tướng mạo khôi ngô, tuổi còn
nhỏ mà ăn nói lễ phép, cử chỉ đoan trang nên đem lòng thương mến ngay.
ông bảo Vương Quới kéo ghế mời Nhạc Phi ngồi rồi hỏi:
- Bài thơ trên vách kia có phải cậu viết không?
Nhạc Phi sợ hãi đáp:
- Tiểu tử còn thơ dại nên nhất thời cuồng vọng, xin tiên sinh tha tội.
Châu Đồng lại hỏi:
- Cậu đã có biệt hiệu gì chưa?
Châu Đồng biết Vương Quới là kẻ dũng phu nên cười thầm và nói:
- Được nếu con thích đại đao thì thầy sẽ dạy cho.
Từ đó về sau hễ hai ngày học văn thì một ngày luyện võ. ông Châu Đồng
trước kia là người làm đến chức Đầu mục, cai quản tám mươi ngàn cấm quân tại Đông Kinh nên võ nghệ cao cường, ông đã từng dạy người học trò xuất chúng tên là Lưu Tuấn Nghĩa, nay lại có Nhạc Phi tuổi còn nhỏ mà có sức mạnh phi thường, ông ta vô cùng hoan hỉ, đem hết mười tám môn võ nghệ
truyền đạt cho Nhạc Phi, nếu so sánh với hai người học trò trước kia,
Nhạc Phi còn hơn gấp bội.
Một hôm Vương Viên ngoại cùng Châu Tiên sinh đi dạo chơi giải buồn, bỗng có lý trưởng sở tại đến ra mắt và thưa:
- Huyện đường ta sắp có cuộc khảo thi võ nghệ, tôi cũng muốn hiển vinh
cho làng xóm nên đã đem tên bốn vị tiểu tướng công đến đăng vào xin ứng
thí, vậy nay bổn chức xin tin cho chư vị biết để sắm sửa vào ngày rằm
tháng này tựu trường.
Vương Minh cau mày nhìn lý trưởng bảo:
- Ông muốn đem con cháu chúng tôi ra ứng thí, ít ra cũng phải cho chúng
tôi biết trước đã chớ, phỏng như chúng nó chưa đủ tư cách ra thí võ với
người thì sao?
Châu Đồng xen vào nói:
- Chẳng hề chi đâu, tôi
xét ra ông lý đây làm như vậy là tốt bụng và thịnh tình, tuy đồ đệ tôi
còn nhỏ tuổi, nhưng trò nào cũng đủ tư cách ra tỷ thí với người cả rồi.
Châu Đồng lại căn dặn ba ông Viên ngoại về sắm sửa cho con mình đi thi võ. Hôm sau về trường, lại gọi các trò đến bảo:
- Các con hãy chuẩn bị áo quần tử tế và mang theo vũ khí sở trường đúng ngày rằm tháng này, đến trường thi võ đấy nhé!
Vương Quới, Thang Hoài, Trương Hiển vâng lời vội trở về nhà ngay, Châu Đồng
lại bảo Nhạc Phi về thưa với thân mẫu sắm sửa đồ đạc lên đường.
Nhạc Phi thưa:
- Chắc khoa này con không đi được, xin hẹn lại khoa khác.
Châu Đồng ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
- Thưa gia gia, riêng phận con nghèo nàn rách rưới lấy chi sắm được ngựa
và áo quần để đi với người ta? Vì vậy con xin chờ khoá sau thì hơn.
Châu Đồng suy nghĩ giây lâu, gọi Nhạc Phi bảo:
- Thôi con hãy vào phòng lấy chiếc áo Tố Bạch của ta đem về thưa cùng
lệnh đường sửa chữa lại cho vừa mà mặc. Con nhớ lấy cả dây Hồng Lan nữa
nhé. Còn ngựa thì không lo gì, con cứ việc lấy con ngựa của ta mà dùng.
Nhạc Phi bước vào phòng lãnh áo rồi bước ra lạy tạ trở về nhà thưa lại với mẹ. Bà An Nhân vui mừng khôn xiết.
Hôm sau, Châu Đồng đang ngồi xem sách bỗng nghe phía trước có tiếng động,
vội nhìn ra thì thấy Thang Hoài đến. Anh ta xúng xính trong bộ quần áo
mới cưỡi con ngựa ô, lưng đeo cung tiễn trông oai vệ lắm. Chàng lạy thầy một lạy và thưa:
- Xin thầy xem con ăn mặc thế này đi ứng thí với người ta có được không?
Châu Đồng gật đầu khen ngợi, rồi Vương Quới và Trương Hiển cũng lần lượt đến làm lễ thầy, người nào cũng nai nịt chỉnh tề, lưng đeo cung tiễn trông
ra dáng con nhà võ lắm.
Châu Đồng bảo:
- Ba trò hãy về thưa
lại với phụ thân, đến ngày ấy cứ việc tự nhiên đến trường thi, đừng đợi
ta làm gì, miễn khi đến tỉnh thành, chúng tạ gặp mặt nhau là đủ rồi.
Ba trò vừa bái tạ ra về thì Nhạc Phi đến, ông Châu Đồng vỗ vai chàng bảo:
- Ngày mai ta sẽ sang dùng cơm bên nhà con rồi cùng đi luôn.
Nhạc Phi lấy làm ái ngại:
- Nhà con nghèo nàn biết lấy chi đãi gia gia cho xứng đáng!
- Con chớ nên ngại việc ấy, chúng ta đã kết tình phụ tử thì có gì dùng nấy mới thân mật chứ.
Nhạc Phi về thưa lại với mẹ, rồi sáng hôm sau, khi cơm nước xong xuôi, Châu
Đồng cùng Nhạc Phi dắt nhau xuống tỉnh thành. Nơi đây thiên hạ đông đảo, nhan nhản những phòng trà quán rượu có đủ hạng người, náo nhiệt và vui
vẻ vô chừng. Cha con Nhạc Phi ghé vào tiệm uống trà nghỉ mát, còn ba ông Viên ngoại là người giàu có, nên vào ngay tửu lầu gọi những thức ăn cao lương mỹ vị thết đãi bạn bè đồng thời cho người đi tìm Châu Đồng và
Nhạc Phi.