Nhạc Phi Diễn Nghĩa

Chương 68 : Hồi thứ sáu mươi tám

Ngày đăng: 08:33 19/04/20


Tiểu thư Loan Anh mang giáp, lên ngựa dẫn quân ra ải quyết sống chết với Ngưu Thông một phen.



Ngưu Thông đang đứng trước ải vung tay hùng hổ, mắng chửi om sòm, bỗng thấy

tiểu thư Loan Anh từ trong kéo binh ra, mặt nàng như hoa chớm nở, đôi

mắt phượng nấp dưới đôi mày tằm đẹp đẽ muôn phần, khiến Ngưu Thông không khỏi nao nao trong dạ.



Chàng lẩm bẩm:



- "Sao lại có người con gái đẹp đến thế?"



- "Vợ ta ra kia kìa?"



Rồi Ngưu Thông giục ngựa lướt tới đứng đối diện với nàng, điểm một nụ cười tình và nói:



- Nàng hãy xem ta cũng đường đường một đấng anh hùng, cháu của Tổng binh

Ngẫu Đường quan, con của Đại Vương Thái Hành sơn thật là xứng đôi, lại

môn đăng hộ đối, chi bằng đôi ta kết nghĩa châu trần, mở toang cửa ải

cho anh em ta qua, rồi ta sẽ để cho cha nàng ở đây tiếp tục làm Tổng

binh chẳng là hay hơn sao?



Loan Anh nổi giận xoe tròn đôi mắt phượng nghiến răng nạt lớn:



- Hãy im đi loài tặc tử. Hãy xem cây thương của ta đây này.



Nói rồi vung thương nhắm ngay bụng Ngưu Thông đâm tới. Ngưu Thông cũng đưa

đao đón đánh, hai ngựa giao kề, đánh vùi với nhau hơn mười hiệp, Loan

Anh cảm thấy Bức yếu không thể chống cự nổi, liền bỏ chạy.



Ngưu

Thông giục ngựa đuổi theo. Loan Anh chờ cho Ngưu Thông theo sát thò tay

vào túi, lấy ra một miếng Thạch nguyên bửu hét to:



- Tặc tử, hãy xem bửu bối của ta đây.



Loan Anh vừa hét, vừa quăng miếng thạch nguyên lên không trung. Ngưu Thông

thất kinh vội né sang một bên, nhưng không tài nào tránh kịp, Thạch

nguyên rơi xuống trúng giữa lưng, Ngưu Thông rú lên tiếng thất thanh,

quay ngựa chạy dông vào rừng.



Loan Anh toan đuổi theo, bỗng thấy bên này Âu Dương Tùng Thiện giục ngựa xông tới cản đường, hét như sấm nổ:



- Con tiện tỳ, chờ rượt em ta, hãy coi chừng Ngũ Phương Thái Tuế là ta đây.



Loan Anh thấy đối phương dữ tợn không dám dùng võ lực lập tức lấy Thạch

nguyên bửu ném sang. Âu Dương Tùng Thiện liền lấy búa đỡ văng ra, không

ngờ Thạch nguyên vô cùng lợi hại, đánh văng chiếc búa của Tùng Thiện ra

xa lắc, toàn thân Tùng Thiện bủn rủn, thất kinh quay ngựa chạy về.



Tông Lương thấy thế nổi giận giục ngựa vung côn xốc tới chặn Loan Anh đánh

tiếp Hai người đánh nhau chừng ba hiệp, Loan Anh cũng giả thua bỏ chạy.



Tông Lương cười gằn nói:



- Bửu bối của mi đối với ta có nghĩa lý gì?



Vừa nói giục ngựa đuổi theo, Loan Anh lén lấy Thạch nguyên ra ném Tông

Lương, nhưng Tông Lươn vô cùng lanh lẹ tránh né kịp, tuy vậy Thạch

nguyên lại rớt trúng bàn chân con ngựa, con ngựa đau quá hoảng hốt nhảy

dựng lên ném Tông Lương xuống đất. Loan Anh quay ngựa lại toan kết liễu

mạng sống Tông Lương, nhưng anh em Hàn Khởi Long đã kịp thời nhảy ra cứu thoát Tông Lương. Loan Anh không dám đuổi theo, gióng chiêng đắc thắng

kéo binh về ải.



Nhắc qua chuyện Ngưu Thông, khi bị Thạch nguyên

bửu của Loan Anh đánh trúng hôn mê bất tỉnh, nằm mọp trên lưng ngựa mặc

cho ngựa chạy dông trong rừng không biết chi hết.



Lúc ấy phía

trước có hai người thiếu niên cưỡi ngựa, theo sau có hơn một chục tên

gia tướng. Vừa thấy ngựa Ngưu Thông chạy tới, một tên thiếu niên trong

bọn nói:



- Người nào kia kìa? Sao lại nằm trên lưng ngựa ngủ vùi như vậy? Thôi để ta chặn lại phá hắn chơi.



Nói rồi giục ngựa lướt tới, con ngựa Ngưu Thông hoảng sợ né sang bên làm Ngưu Thông văng xuống đất.



Ngưu Thông ngã đau quá giật mình tỉnh dậy mở mắt thấy hai người ngồi trên lưng ngựa cười ngất với nhau.



Ngưu Thông nổi giận, quát:



- Ai dám cả gan xô ta xuống ngựa?



Hai người đồng thanh hỏi:



- Ngươi là ai? Đi đâu mà lại nằm trên lưng ngựa ngủ vùi như vậy?



Ngưu Thông đáp:



- Ta chính là Kim Mao Thái Tuế Ngưu Thông đây, nay ta vâng lệnh cha ta là Ngưu Cao đưa em ta là Nhạc Lôi qua Vân Nam thăm mẹ, nhưng đi đến ải Tần Nam quan, tên Tổng binh Thạch Sơn lại không cho qua, ta phải giao
- Tiểu đệ là con thứ ba của Nhạc Nguyên soái tên Nhạc Đình.



Vương Anh mừng rỡ bước tới nắm tay Nhạc Đình trìu mến:



- Thì ra tam đệ của tôi đây rồi, quả là trời khiến anh em gặp nhau tại đây thật là may mắn, còn nhị vị này tên họ là chi?



La Hồng và Kiết Thành Lượng cũng xuống ngựa bước tới ra mắt Vương Anh và

tự giới thiệu mình rồi anh em đề huề, dắt nhau ra đi.



Qua bữa sau, bọn Nhạc Đình đi đến ao Hải Đường bỗng thấy xa xa một người đại Hán,

mình cao hơn trượng giục ngựa xăm xăm đi tới.



Kiết Thành Lượng nói với La Hồng:



- Kìa, đằng xa có người cưỡi ngựa coi bộ hiên ngang quá chúng ta hãy giục ngựa xông tới, cho hắn té xuống ao chơi.



La Hồng thích chí reo:



- Hay lắm, hay lắm!



Dứt lời, hai người giục ngựa xông thẳng tới, quyết làm cho đối phương luýnh quýnh ngã xuống ao, nhưng người ấy bình tĩnh giơ tay xô tới làm cho hai con ngựa của hai chàng La, Kiết bị dạt lùi hơn mười bước, rồi người ấy

rút hai trái chùy nặng ngàn cân giơ lên, hét to, chấn động cả một vùng:



- Ai dám cả gan xông vào đây nếm thủ quả chùy của ta?



Hai

người vừa thấy người ấy xô một cái mạnh quá, lại nhìn hai quả chùy kia

ước nặng trên ngàn cân, nên trong lòng cũng hơi ngán. Nhạc Đình giục

ngựa lướt tới ôn tồn nói:



- Xin lão huynh bớt giận chỉ vì chúng

tôi đi có việc gấp, nên hai anh tôi đã vô ý xâm phạm đến lão huynh, xin

lão huynh chớ chấp.



Người ấy nghe nói đổi giận làm lành, thu chùy lại, nói:



- Nói như chú nhỏ này nghe còn có nghĩa lý, vậy ta vị tình ngươi bỏ qua

cho đấy. Ta bảo cho các ngươi biết, nay ta quyết xuống Lâm An báo thù

cho một người, dẫu cho thiên binh vạn mã đi nữa ta cũng chẳng sợ, huống

hồ bọn ngươi có mấy người mà thấm vào đâu lại dám giỡn mặt ta?



Nhạc Đình nói:



- Thế thì quả là một tay hảo hán, song chẳng biết lão huynh quí danh là chi?



- Ta họ Dư tên Lôi, thiên hạ thấy sắc mặt ta màu lam nên thường gọi là Yên Huân Thái Tuế.



Nhạc Đình bán tin bán nghi, hỏi tiếp:



- Thế thì có phải lệnh tôn là Dư Hóa Long không?



Dư Lôi nghe nói đích danh, giật nẩy người:



- Tại sao chú nhỏ lại biết rõ tên cha ta?



Nhạc Đình bước tới nắm tay Dư Lôi bằng giọng thân mật, nói:



- Tiểu đệ đây chính là Nhạc Đình con thứ ba của Nhạc nguyên soái còn ba

người này là La huynh, Kiết huynh và Vương huynh đều là con của các thúc phụ đệ cả.



Dư Lôi nghe nói lòng mừng khấp khởi tỏ lời chào hỏi hết mấy anh em rồi hỏi Nhạc Đình:



- Nay tam đệ đi đâu trông gấp rút lắm vậy?



Nhạc Đình bèn đem hết đầu đuôi các việc thuật rõ ràng cho Dư Lôi nghe và nói thật cho Dư Lôi biết rằng mình đi xuống Lâm An viếng mộ phụ thân.



Dư Lôi nói:



. Từ ngày bá phụ bị gian thần hãm hại, cha ta không trả thù được tự vẫn

chết rồi, nên ta cố công luyện võ nay quyết xuống Lâm An tìm cơ hội

thuận tiện sẽ giết cho hết lũ gian thần để báo thù cho bác và cha ta,

nay đã gặp tam đệ đây, chúng ta cùng đi với nhau tiện biết bao nhiêu.



Anh em gặp nhau mừng rỡ hồi lâu, cùng nhau tung mình lên ngựa, ra roi phi nước đại thẳng xuống Lâm An.



Chẳng mấy ngày bọn Nhạc Đình đi đến cửa Võ Lâm, tìm vào một quán trọ thuê phong nghỉ ngơi.



Sau khi thu xếp hành lý và cơm nước xong, người chủ tiệm hỏi mấy anh em:



Các vị là khách buôn hay là các võ sĩ đến dự: "Đả lôi đài?"



- Có phải chư vị quan khách đến đây xem "Đả lôi đài" không?



Dư Lôi đáp:



- Chúng tôi đây toàn là những khách buôn từ phương xa tới. Nếu ở đây có

"Đả lôi đài thì cũng thử kẻo nhau đi xem cho biết. Vậy "Lôi đài" đặt ở đâu, võ sĩ nào đang giữ lôi đài?