Nhạc Phi Diễn Nghĩa
Chương 69 : Hồi thứ sáu mươi chín
Ngày đăng: 08:34 19/04/20
Chủ tiệm nói:
- Lôi đài đặt trước cửa chùa Chiêu Khánh còn người
giữ lôi đài là Trương Quốc Càn, tính tình ngang ngược lại là quý tử của
quan Hậu quân Đô đốc Trương Tuấn. Trương Đô đốc đã đón rước hai vị võ sĩ về dạy cho con trai một người tên Thích Quan Tổ, một người tên Thích Kế Tổ, hai anh em tên võ sĩ này đều là con của Thích Phương làm quan Đô
Thống cho Nhạc Nguyên soái khi trước, nên võ nghệ cao cường.
Nay
Trương Quốc Càn học võ đã thành thuộc rồi mới lập cái "đả lôi đài này
quyết đánh thắng hết thiên hạ anh hùng. Đã hơn hai mươi ngày rồi mà
không ai đánh lại chẳng biết hôm nay có võ sĩ nào dám lên đài tỉ thí
không? Nếu có, thì quả là dịp may hiếm có. Cuộc vui như vậy thì còn gì
thích thú cho bằng?
Còn đang chuyện vãn bỗng thấy tên tiểu nhị chạy vào báo với chủ tiệm:
- Có khách đến nghỉ, xin hãy ra tiếp đón cho mau.
Chủ tiệm nghe báo vội vã chạy ra ngoài. Chỉ mấy phút sau dắt ba người khách lạ vào, còn tên tiểu nhị xách đồ hành lý đem đến bên phòng kế cận.
Nghe thấy ba người khách hỏi chủ tiệm:
- Ngươi có biết "đả lôi đài lập ở đâu không?
Chủ tiệm đáp:
- Tại trước chùa Chiêu Khánh, chư vị quan khách muốn đi xem phải không?
Một người trong bọn trừng mắt, đáp:
. Ngươi xem chúng ta đường đường thế này lại đi xem sao? Ta cho ngươi biết rằng, ta sẽ tỷ thí với chúng đấy.
Chủ tiệm mơn trớn:
- Dạ dạ, thế mới phải chứ, nếu quan khách đánh thắng chúng nó thì chắc được làm quan to đấy.
Một người cao lớn trong bọn lại cười gằn:
- Ai thèm làm quan, chẳng qua chúng ta muốn sửa trị chúng một phen cho bõ ghét chơi thôi.
Chủ tiệm nghe nói cười xòa rồi bỏ ra ngoài. Dư Lôi nghe vậy nói nhỏ với mấy anh em.
- Ba người này tôi xem tướng mạo oai phong lại muốn đi đả lôi đài, chắc
thế nào võ nghệ cũng cao cường, vậy thì trong chúng mình, người nào hãy
qua đó hỏi thăm cho biết.
Nhạc Đình nói:
- Để tiểu đệ sang hỏi cho.
Nói rồi, bước sang phòng kế cận cúi đầu chào ba người và hỏi:
- Chẳng hay mấy huynh trưởng quê quán tại xứ nào?
Ba người chào đáp lễ, mời Nhạc Đình ngồi, một người trong bọn ôn tồn đáp:
- Chúng tôi đều là người Hồ Quảng, Đàn Châu, tôi tên Ngũ Liên người này
tên Hà Phụng, còn người này là Trịnh Thế Bửu đều là bạn thân thiết với
nhau.
Nhạc Đình lại hỏi:
- Huynh trưởng ở Đàn Châu có bà con gì với một người tên Ngũ Thượng Chí không?
Ngũ Liên mỉm cười, đáp:
- Tôi đây là con của Ngũ Thượng Chí, nhưng tại sao anh biết?
Nhạc Đình vỗ vai Ngữ Liên nói:
- Nếu vậy thì huynh là anh em cô cậu với tiểu đệ rồi?
Ngũ Liên ngạc nhiên hỏi vội:
- Thế anh là ai?
Nhạc Đình liền nói rõ tên họ của mình, hai người vùng khóc lên. Ngũ Liên lại nói:
- Từ ngày cậu với Nhạc Vân bị gian thần hãm hại, cha anh ở Châu Tiên trấn về, lòng quá thương nhớ cậu, nên rầu rĩ chẳng thèm ăn uống nên mang
bệnh rồi qua đời Nay anh vâng lời mẹ xuống đây để tế phần mộ cậu, còn Hà huynh đây cũng là con của Hà Nguyên Khánh thúc phụ chứ không phải người xa lạ. Nay đến đây lại nghe con của đứa gian thần lập tòa lôi đài muốn
tỉ thí võ với thiên hạ anh hùng nên anh muốn nhân cơ hội này đến báo thù cho cậu, còn hiền đệ đến đây để làm gì vậy?
Nhạc Đình đem việc
vâng lệnh mẹ mình qua Ninh Hạ tìm anh mà không gặp nên trở qua đó viếng
mộ cha khi đi đàng lại gặp mấy anh em đầu đuôi kể hết một hồi.
Ngũ Liên nói:
- Thế thì chúng ta đều là người nhà cả, sao hiền đệ không mời hết qua đây cho biết mặt?
Nhạc Đình trở về phòng mời hết bọn La Hồng, Kiết Thành Lương, Vương Anh và
Dư Lôi bốn người ra mắt bọn Ngũ Liên tỏ bày tâm sự với nhau và bàn về
chuyện đả lôi đài.
Lúc ấy chủ tiệm đã bưng cơm lên, tám vị hảo hán ăn uống chuyên vãn với nhau qua đến canh khuya mới đi nghỉ.
ra khỏi Nam Thiên môn bay thẳng xuống mộ Nhạc Phi.
Lúc ấy Vương Năng và Lý Trực đang ngủ tại đó, mơ màng ngó thấy Ngũ Tử Tư đến trước mộ Nhạc Phi kêu lớn:
- Nhạc Phi, hãy ra đây tiếp chỉ.
Nhạc Phi từ trong mộ bước ra quỳ xuống. Ngũ Vương mở chỉ ra, trịnh trọng đọc:
- "Phạt dữ, thưởng lành là lẽ công bằng, Thiên Tào không thể không thi
hành. Dương làm âm trả là lẽ tất nhiên trong luật luân hồi. Nay căn cứ
theo lời tấu của Ngũ Viên thì Tống Thừa tướng là Tần Cối tư thông với
Kim Bang chuyên quyền, lừa dối chúa. Vợ là Vương thị lại thông dâm với
Ngột Truật gian trá phụ nghịch. Hai tên tự thừa Vạn Sĩ Hóa và La Võ Tập a tòng gian tặc giết hại trung thần.
Nghĩ vì, Nhạc Phi chăm lo việc nước, toàn vẹn hiếu trung, cả nhà làm tròn bẩn đức thật đáng khen. Ngặt vì oán trước chưa trả xong, oán sau lại dấy lên, báo ứng cấp thời chưa
tiện. Vậy nay cho Nhạc Phi tạm lãnh mệnh trời, điều khiển trung hồn đến
nhà lũ gian, hiển linh làm chứng táng đởm kinh hồn, đợi đến khi mạng số
chúng hết, sẽ bắt chúng xuống địa ngục giao cho Diêm Vương trị tội.
Còn hai chàng Vương Năng, Lý Trực đã phạm tội chế nhạo thần linh, đập phá
thần tượng, song chỉ mang lòng trung nghĩa mà không thông việc quả báo
nên đáng khen chớ không đáng phạt!
Nhạc Phi phải nhớ rõ lời và thi hành cho tròn sứ mệnh!
Sau khi cha con Nhạc Phi tạ ơn, Ngũ vương trao tấm "Vô Cầu Thiên Hớn Bài" rồi từ biệt bay mất.
Vương Năng và Lý Trực giựt mình tỉnh dậy, bàn luận với nhau:
- "Tuy lời thần nói vậy song chưa biết có kết quả nào không. Vậy chúng ta phải vào thành nghe ngóng xem có quả thật Nhạc Phi hiện hồn đến các nhà gian tặc không. Nếu quả hiển linh, anh em ta phải chọn ngày sửa miếu
Ngũ Vương lại và đúc tượng thần, sơn son thiếp vàng cho xứng đáng."
Bàn bạc xong, hai người lặng lẽ dắt nhau vào thành nghe ngóng tin tức.
Nhắc qua tên gian thần Tần Cối, từ ngày hại được Nhạc Phi, lòng mừng khấp khởi, nhưng lại nghĩ:
- "Tuy trừ được Nhạc Phi rồi, nhưng trong nước còn bọn Nguyên soái như:
Hàn Thế Trung, Trương Tín, Lưu Kỳ, Ngô Lân, Ngô Giới, bọn này cũng không kém phần quan trọng, chúng toàn là hạng trung lương nếu không trừ khử,
ắt sinh hậu họa".
Nghĩ rồi, lên tại Vạn Huê lâu một mình ngồi viết bổn chương, định hại cho hết bọn trung thần.
Tần Cối quyết không từ một thủ đoạn tàn ác, dã man nào, nhưng tờ bổn chướng còn đang viết đã thấy trung hồn của Nhạc Phi và Trương Bảo hiện đến Vạn Huê lâu.
Hồn Nhạc Phi trông thấy Tần Cối đang viết bổn chương sát hại trung lương thì giận quá, vung chùy đánh vào lưng Tần Cối một quả
té xấp xuống đất và mắng lớn:
- Loài gian tặc kia, tội ác của mi đã đầy rẫy sắp chết nay mai mà còn dám mưu hại trung lương nữa hay sao?
Tần Cối trông thấy Nhạc Phi, hồn bay phách tán, chắp tay lạy lia lịa và van lơn:
- Xin Nhạc gia dung mạng!
Nhạc Phi quay lại dặn Trương Bảo:
- Ngươi hãy ở đây phá nó, để ta sang nhà Vạn Sĩ Hoa, La Võ Tập và hiện hồn cho chúng biết tay.
Nói rồi Nhạc Phi bay sang nhà lũ gian thần ấy làm cho chúng kinh hồn táng đởm cầu khẩn van xin, đốt hương lậy như tế sao.
Nói về Vương thị (vợ Tần Cối) khi nghe chồng rên la trên lầu không biết
việc chi, vội sai bọn a hoàn lên xem, chúng vừa lên khỏi thang gác thì
bị hồn Trương Bảo đánh lăn xuống hết, đứa giập đầu, đứa gãy tay khóc la
ầm ĩ. Chúng bảo rằng trên lầu có quỉ hiện nên Vương thị sai Hà Lập lên
xem.
Hà Lập chạy lên, Trương Bảo tránh sang một bên để cho hắn tự
do. Hà Lập trông thấy Thái sư té xỉu dưới đất mặt mày thất sắc, hôn mê
bất tỉnh nhưng hai tay chấp lại vái lia lịa, miệng kêu Nhạc Phi xin dung mạng.
Hà Lập thất kinh quỳ xuống vái:
- Xin Nhạc gia dung thứ cho chủ tôi, rồi ngày mai tôi sẽ lên chùa tù trai sám hối sinh độ cho ngài.
Hà Lập vái dứt lời, Trương Bảo bay vụt đi mất. Tần Cối tỉnh dậy, Hà Lập cõng xuống lầu, Vương thị hỏi:
- Sao tướng công rên la dữ vậy?
Tần Cối vừa thở hồn hển vừa đáp:
- Ta ở trên lầu viết bổn chương bị Nhạc Phi hiện hồn đánh ta một chùy gần tắt thở.
Hà Lập nói:
- Khi tôi lên lầu thấy Thái sư té xỉu nằm dưới đất hôn mê bất tỉnh, tôi
vái lạy hồn Nhạc Nguyên soái và hứa. nguyện lên chùa tu trai sám hối nên Thái sư mới tỉnh lại đấy
Tần Cối nghe nói liền lấy ra hai trăm lượng bạc trao cho Hà Lập và dặn:
- Ngươi hãy lên chùa Linh Ân nói với hòa thượng trụ trì sắm sửa cuộc tu
trai sám hối cho ta, rồi ngày mai ta với phu nhân sẽ đến đó niệm hương.
Bọn Vương Năng, Lý Trực nghe ngóng tin tức biết được gian thần Tần Cối đang hoảng loạn tinh thần, hoảng hốt lo việc lên chùa làm lễ tu
trai sám hối trong lòng mừng rỡ liền chạy về chọn ngày lo mời thợ tô
tượng và sửa miếu Ngũ Vương.