Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 150 : Nửa bình giải dược

Ngày đăng: 10:17 18/04/20


Căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ, cửa sổ được làm từ mấy tờ giấy sáng dán lung tung, đã sớm bị gió thổi cho thủng lỗ chỗ. Trong phòng có một ván giường gỗ, phía trên là một ông lão tóc bạc quấn chăn ngủ mê man. Một lão nhân khác mặc áo vải thô màu xám, đang ngồi trước lò, cẩn thận đổ cháo trắng vô vị vào chiếc nồi đất lem nhem.



Gió núi mưa hắt càng mãnh liệt.



Lão nhân áo xám buông thìa, vừa định gọi ông lão trên giường dậy ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa, giật nảy mình hỏi: "Ai?"



"Bọn ta là thương đội đến từ phía Bắc, không cẩn bị lạc trong núi." Thị vệ nói, "Bên ngoài quá nhiều trùng, nên muốn xin tá túc một đêm ở đây."



"Không phải ta không muốn cho các ngươi ở lại." Lão nhân áo xám khó xử, "Mà bên trong có người nhiễm ôn dịch, bị hương dân khiêng ra đây chờ chết, các ngươi mau tránh đi hơn."



Lời vừa dứt, ông lão trên giường cũng rên rỉ kêu lên, vô cùng thống khổ. Thị vệ và Mai Trúc Tùng nghe được, tâm trạng cũng vô cùng bối rối, may thay thuốc chế từ lần trước vẫn còn một ít, nhân thể nói: "Tiên sinh nhà ta chính là đại phu, dọc đường nhờ khám cho không ít bệnh nhân nhiễm ôn dịch ở Tây Nam, mà nghĩ ra được một ít phương thuốc. Ở đây vừa vặn có hai bình, lão nhân gia không chê thì có thể lấy thử."



Nghe thấy người đến là thầy thuốc, quả nhiên lão nhân áo xám liền mở cửa. Thị vệ đưa thuốc cho hắn, ôn hoà nói: "Sáng tối mỗi lần một liều, thân thể sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."



"Đây..." Hiện nay ở Tây Nam, thuốc còn đáng giá hơn cả hoàng kim, các lão nhân nghèo khổ một khi nhiễm bệnh thì chỉ còn nước đến nơi hoang vu này chờ chết. Đột nhiên hai bình thuốc được đưa đến trước mặt, chưa bàn có hữu dụng hay không, lão nhân vẫn thấy lòng thật ấm áp, cảm kích nói: "Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu."



Trong núi sét đang đánh ầm ầm, có vẻ nửa đêm sẽ còn đổ mưa to nữa. Lão nhân áo xám nhìn Mai Trúc Tùng có người dìu, chân phải không thể chạm đất, khó mà đi đường tiếp được, đành nói: "Nếu như chư vị không chê, thì lánh tạm vào mái hiên này một chút, ta đi đun ít nước nóng rồi mang chậu than tới."



Điều kiện gian khổ, cũng không còn cách nào khác. Mai Trúc Tùng dùng vải bịt lại mũi miệng, khám cho lão nhân trên giường xong, thấy sắc mặt hắn nhợt nhạt nhưng mạch tượng vẫn bình ổn, bèn nói: "Nếu dốc lòng điều dưỡng, chưa chắc đã không hồi phục được."



"Thể cốt lão Vương vẫn luôn cứng cỏi." Lão nhân áo xám mang nước nóng đến, "Thôn của bọn ta rất vắng, vốn chẳng gặp đến người ngoài bao giờ, lão Vương đây đi vào thành mua hủ tiếu nên mới nhiễm phải ôn dịch."



Advertisement / Quảng cáo



Thị vệ cởi áo ngoài, chèn lại khe hở trên cửa sổ cho hai ông lão, để trong phòng thoải mái hơn một chút. Nhìn thấy song cửa được điêu khắc rất tinh tế, phía trên còn có hình bách linh phù dung trong xuân, cũng chính là loại hoa văn cát tường rất phổ biến ở Vương thành mấy năm trước, tò mò thuận miệng hỏi: "Lão nhân gia từng là người Vương thành sao?"



"Hả? Không phải." Lão nhân áo xám lắc đầu lia lịa, "Bọn ta là người Tây Bắc Đại Lương, quê bị hạn hán hoành hành, đất trồng không thu hoạch được nữa nên mới chạy nạn xuống phía Nam, đã ở đây rất nhiều năm rồi."



Mai Trúc Tùng vuốt qua tay vịn bộ ghế, cũng được điêu khắc rất tinh xảo lộng lẫy, là kĩ nghệ phú quý một nông dân Tây Bắc khó mà sở hữu được. Có điều rõ ràng đối phương đã không muốn nhắc lại chuyện cũ, hắn cũng không truy hỏi nữa, chỉ xin thêm vài chậu nước nóng, xử lí qua vết thương.



Bóng đêm nặng nề, tiếng mưa dần nhỏ lại, đám người cũng mệt mỏi chợp mắt, thoáng chốc trời đã sáng. Bên tai truyền đến vài tiếng leng keng, lão nhân áo xám—họ Tống, người ngoài gọi hắn là lão Tống, lão Tống bị tiếng động kia đánh thức, mới mơ màng lò dò ra xem, hơ, nhận ra bên bếp lò chính là lão bạn già đang bệnh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ra mặt, nhanh chóng đến đỡ lấy hắn: "Ngươi khoẻ rồi sao?"



"Ta đói." Lão Vương dùng thìa vét đáy nồi, mặt mũi khổ sở nói, "Còn màn thầu không?"



"Còn, ngươi chờ đó." Lão Tống đỡ hắn ngồi xuống, lại kích động nói, "Phải cảm tạ đại phu ngoài cửa mới được, thật đúng là thần y, mới có một viên thuốc mà ngươi xem, ngươi đã xuống giường đi lại được rồi này."



Đám người Mai Trúc Tùng cũng bị đánh thức, đẩy cửa vào xem, bệnh nhân tối qua còn lệt bệt trên giường không dậy, hiện tại đã đòi cháo đòi bánh như hổ đói. Lão Tống nhanh nhẹn bưng bánh nướng đến cho bọn họ, nói rằng trong nhà không còn nhiều lương thực, thần y hãy chờ tạm ở đây, để mình về thôn lấy thêm đồ ăn và quần áo sạch.
Giang Lăng Phi chỉ hỏi: "Mẫu thân đâu?"



"Tỷ tỷ bị ngươi chọc giận đến váng đầu, đi nằm rồi." Ngọc Anh lấy ra một bình sứ trắng trong tay áo, "Lượng thuốc này, có thể cứu được hai người."



Giang Lăng Phi mở nắp bình, đổ một nửa vào miệng mình: "Đa tạ Anh cô cô."



"Muốn tạ thì tạ tỷ tỷ ấy, nếu nàng không ngầm đồng ý, ta cũng không lấy được giải dược này." Ngọc Anh lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn, nhẫn nại nói, "Ngươi biết rõ nhất, tỷ tỷ căm hận người của Lý gia, bao gồm cả Quý Yến Nhiên đến nhường nào, nhưng rồi rốt cục vẫn chịu thoả mãn tâm nguyện của ngươi, trong tâm nàng thật sự rất thương ngươi, chỉ vì chuyện của Lư tướng quân nên mới có chút... cuồng loạn như thế."



"Ta biết." Giang Lăng Phi nhìn bình sứ trong tay: "Thuốc này bao lâu mới có hiệu lực?"



Advertisement / Quảng cáo



"Nửa canh giờ." Ngọc Anh nói, "Giải dược này rất quý, rất khó chế, đại phu khác có lấy về cũng không phối ra được giống hệt, người cầm đi mà cứu Quý Yến Nhiên, coi như trả hết ân tình với Tiêu vương phủ, về sau đừng xúc động khiến tỷ tỷ thất vọng như thế nữa."



Giang Lăng Phi siết chặt bình sứ trong tay, không buồn đáp lại.



...



Lý Quân đang ngồi cạnh bàn uống trà, đột nhiên bị người gõ vào đầu, cả kinh nhảy dựng lên.



Giang Lăng Phi một tay bịt miệng hắn: "Là ta."



Sau khi thấy rõ người tới là ai, Lý Quân lập tức vui vẻ ra mặt, chật vật lên tiếng qua khe hở, ngươi suy nghĩ thấu đáo rồi hả?



Giang Lăng Phi buông tay: "Ta đến đưa đồ cho Vương gia, đây là giải dược và thư, ngươi chuyển cho Vân môn chủ giúp ta. Chuyện dưới địa cùng còn con tin nào khác hay không, tạm thời ta chưa tra rõ được."



Lý Quân cao hứng nói: "Được được được."



Lại quan tâm hỏi han: "Sao sắc mặt kém vậy? Sát vách có canh bổ dưỡng do Vân môn chủ tự tay hầm, ngươi chờ đó, ta đi lấy cho một bát!"



Giang Lăng Phi: "..."



-



vtrans by xiandzg