Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 151 : Một nhóm thợ mộc
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Canh bổ dưỡng do Vân môn chủ tự tay hầm.
Mười chữ này, nào khác gì đòi mạng, vừa nghe liền thấy răng run cầm cập. Giang Lăng Phi đẩy Lý Quân ra, mở cửa định đi, đã thấy chủ nhân của canh bổ dưỡng ở ngay ngoài cửa, hai tay chống nạnh, thập phần khí thế.
"..."
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Chạy cái gì?"
Giang Lăng Phi lùi lại vài bước, thả người nhảy vọt qua cửa sổ. Thủ vệ đi tuần trong sân chấn kinh không thôi, đồng loạt rút kiếm muốn đuổi theo, trước mắt bỗng vụt qua một thân ảnh trắng như tuyết, cùng lời nói thoảng vào trong gió: "Không ai được phép đuổi theo!"
Lý Quân vội vàng ló ra cửa sổ, nhưng không kịp thấy gì, ngoài một mảnh trời tối đen như mực.
Gió đêm xuyên qua phố dài, thổi lên người chút hơi lạnh ngày thu. Giang Lăng Phi bay thẳng ra ngoài thành, người phía sau tuyệt không chịu từ bỏ, dường như còn muốn theo cả vào rừng độc, hắn đành rút nửa kiếm ra khỏi vỏ, gạt đi Phi Loan kiếm đang ào ào bay đến. "Leng keng" một tiếng, toé ra ánh lửa, hai người so đến gần trăm chiêu ở bìa rừng, Giang Lăng Phi chớp lấy thời cơ đánh ngã đối phương, gác Quỷ Thủ kiếm kề cổ hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta!"
"Ta biết." Vân Ỷ Phong ngã ngồi ra đất, vẫn rất bình tĩnh, "Nhưng khinh công của ta tốt, chạy lại nhanh."
Giang Lăng Phi đánh mắt nhìn kiếm trong tay mình.
Vân Ỷ Phong nói tiếp: "Mới cả, chắc chắn Giang đại ca sẽ không đánh ta giết ta hay bắt cóc ta, cho nên dù khinh công có tốt, ta cũng lười chạy."
Giang Lăng Phi lắc đầu: "Quay về đi."
"Hiếm khi chúng ta được lúc rảnh rỗi." Vân Ỷ Phong tung chiêu "đến cũng đến rồi", "Hay là ngồi xuống tâm sự tí đi?"
Giang Lăng Phi: "..."
Advertisement / Quảng cáo
Hai người tìm một nơi yên tĩnh, có sông có cây, có hoa có trăng.
"Đáng tiếc là không mang theo rượu." Vân Ỷ Phong cởi túi gấm bên hông, đổ ra mấy viên kẹo, "Ăn không?"
Giang Lăng Phi lấy một viên, bỏ vào miệng rồi bĩu môi, chua ngọt.
"Thuốc Vương gia phải uống rất đắng, ta mới chuẩn bị ít kẹo này, nhưng ôn dịch quá mạnh, gần đây hắn cũng chẳng nếm ra vị gì." Vân Ỷ Phong ôm đầu gối, "Ngươi thì sao, sống tốt chứ?"
"Ta lấy được thuốc trị ôn dịch từ chỗ mẫu thân, chắc là hữu hiệu, nhưng trước khi cho Vương gia dùng, cứ hỏi qua vài đại phu đi." Giang Lăng Phi nói, "Còn chuyện có ai bị bắt nhốt dưới địa cung hay không, ta phải xem xét lại cẩn thận đã."
Vân Ỷ Phong nói: "Vẫn chưa nói tốt hay không, chứng tỏ là không tốt."
Giang Lăng Phi nhìn ra xa xăm, chỉ đáp một câu: "Mỗi người một mệnh."
Chỉ riêng mình Mộ Thành Tuyết nhíu mày: "Trong trận doanh của Chá Cô, còn có một người tên Nam Phi?"
"Việc này nói ra rất dài dòng, e là còn có hiểu lầm gì đó." Mai Trúc Tùng chắp tay nói với các thôn dân, "Những sát thủ này nhắm vào ta, bọn hắn không muốn ta trị được ôn dịch này ở Tây Nam, mới phái sát thủ đuổi theo, đáng ra không nên để liên luỵ đến chư vị, thật sự xin lỗi."
Tất cả thôn dân trầm mặc, nhìn nhau không nói gì, qua hồi lâu, có người thấy dù sao bí mật cũng lộ rồi, bèn hỏi: "Các ngươi đến từ phương Bắc phải không, vậy cho ta hỏi một câu, đại quan trong triều đình tên Nam Phi, Nam Phi đã chết chưa?"
Thị vệ đáp: "Nam đại nhân đã qua đời từ nhiều năm trước."
Như một giọt nước lọt vào chảo dầu, người dân toàn thôn cũng vì một câu nói này mà đồng loạt nở reo hò, cười chưa bao lâu, lại đổi thành nghẹn ngào chửi rủa lẫn thút thít, lão Tống ngồi bệt xuống đấm đất, không màng đến cả vết thương trên cánh tay, chỉ thì thào nói, cẩu tặc, cẩu tặc, đúng là trời xanh có mắt, trời xanh có mắt!"
Thị vệ thấy thế kinh ngạc, Nam đại nhân tính tình khiêm tốn dễ chịu, đời làm quan không đại công tích, nhưng cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, những hương dân này... vì sao lại hận hắn tới tận xương tuỷ như vậy?
Mai Trúc Tùng cũng mơ hồ, đỡ lão Tống dậy, ngờ vực hỏi hắn: "Lão ca, các ngươi với Nam đại nhân có thù cũ gì sao?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ác nhân kia, hại bọn ta ròng rã nửa đời!" Lão Tống lau nước mắt, không kiềm nổi bi thống, khóc nấc không thành tiếng.
Trời đã tối đen, trong phòng thắp một ánh nến lờ mờ, ảm đạm như đoạn chuyện cũ từ nhiều năm trước. Quả đúng như thị vệ suy đoán, toàn bộ thôn dân nơi đây đều từng là thợ mộc thợ nề số một số hai Đại Lương, do có tay nghề tinh xảo, nên thường làm cho các hộ nhà giàu ở Vương thành, thậm chí trước đây còn tham gia tu sửa Hoàng cung, cuộc sống trôi qua tương đối yên ả.
"Một mùa đông mười bảy năm trước, bọn ta tiếp nhận một cuộc làm ăn, nói là ở Tây Nam có một phú hộ muốn xây lại nhà, thù lao rất rộng rãi." Lão Tống nói, "Mấy chục người chúng ta, lên xe ngựa của bọn hắn xuôi Nam. Bởi vì đường xá xa xôi, chủ nhà lại yêu cầu cao, tính toán cũng phải mất đến hai ba năm, không ít người còn mang cả vợ con theo, nói chung là vô cùng đông đúc."
Ai cũng tưởng đây là một món hời, ai ngờ, đích đến không phải thành Điền Hoa, mà là sơn cốc Bạch Mãng, địa thế hung hiểm, xung quanh chỉ có núi cao thâm cùng.
Mai Trúc Tùng hỏi: "Để xây gì?"
Lão Tống đáp: "Xây miếu, đại miếu cho Lư tướng quân. Lúc ấy ngoài chúng ta, trên núi còn rất nhiều quân đội các bộ tộc Tây Nam, cực kì hung hãn, bởi vậy không ai dám bỏ trốn, có trốn cũng không thoát, khổ công làm ở đây hơn một năm, mới xây xong miếu thờ, dựng xong tượng Phật mạ vàng."
"Nam Phi thì sao?"
"Hồi đó có một nam tử văn văn nhược nhược, mang khẩu âm nơi Vương thành, về sau chúng ta mới biết, hắn chính là đại quan nổi danh trong triều, Nam đại nhân chả Binh bộ." Lão Tống nói, "Người này tâm địa cực độc ác, ngay sau hôm xây xong miếu thờ, liền phái thủ hạ đi giết bọn ta. May mà lão Vương nghe trộm được, mọi người mới đồng lòng giết chết tên thủ vệ, ngay đêm đó chạy trốn vào rừng sâu núi thẳm."
Nội tình coi như minh bạch, tiền căn hậu quả đã rõ, nhưng còn động cơ thì sao? Thị vệ không hiểu được, Nam đại nhân với Lư tướng quân... hình như có giao tình thâm hậu kinh thiên động địa gì đâu, sao phải điên cuồng lén lút xây cho đối phương một đại miếu ở Tây Nam? Một người từng đôn hậu như thế, lại muốn làm ra chuyện giết người diệt khẩu?
Mộ Thành Tuyết vuốt vuốt chồn béo, ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi một câu: "Bên người Nam Phi, có nữ nhân nào không?"
"Có, có một nữ nhân rất xinh đẹp." Lão Tống quả nhiên gật đầu, nhớ lại nói, "Hẳn là họ Tạ, ta từng nghe hắn gọi nàng là "Tạ cô nương"."
-
vtrans by xiandzg