Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 153 : Một con ngỗng tiên
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Vân Ỷ Phong dừng bước lại, "Nói thử xem."
Chu Nhi gắt gao nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như đang suy tính có nên dùng đến quân cờ cuối cùng này hay không. Cứ giằng co như vậy một hồi, Vân Ỷ Phong đột nhiên hỏi một câu, "Mắt của ta bị đỏ lên phải không?"
"Có một chút, công tử ăn phải đồ ăn hỏng sao?" Chu Nhi mềm giọng, lại đu lên cửa sổ để nhìn cho rõ hơn.
Vân Ỷ Phong lại nói: "Mấy ngày nay Vân cô nương không khoẻ, ta mới phải không ngủ không nghỉ để chăm sóc—"
"Ta biết cha mẹ của công tử là ai!"
Một tiếng hô thất thanh, khiến màng nhĩ Vân Ỷ Phong quay cuồng, trái tim trong lồng ngực cũng quay cuồng.
Hắn kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta biết, ta biết một ít chuyện." Khí thế Chu Nhi yếu hẳn đi, tiếng nói như thều thào, bả vai run rẩy ngã bệt xuống đất, như đang giận dữ, lại như đang hối hận. Vân Ỷ Phong cũng không còn tâm tình diễn kịch, một tay túm chặt cổ nàng, xốc người từ dưới đất lên: "Nói!"
Chu Nhi nhìn hốc mắt hắn đỏ ửng, tay chân bèn trở nên luống cuống, thì thào dỗ dành, lại nói: "Năm đó, ta... ta chín tuổi, đi theo thần y đến thành Bắc Minh Phong hái thuốc, kết quả lại nhặt được công tử trong lều vải."
Quỷ Thứ từ trước đã có thói quen nhặt trẻ về nuôi, chờ lớn để làm công cụ thử dược. Đối với đứa bé có thể chất kì giai, sinh tồn được ngay trong cả băng thiên tuyết địa này, dĩ nhiên là vạn phần yêu quý, chỉ hận không thể nhặt được cả tá, mang hết về đảo Mê Tung. Chu Nhi nói tiếp: "Lúc ấy thần y đã đoán, có lẽ vì vùng Bắc Minh Phong rét lạnh quanh năm, trẻ con cũng cường kiện hơn bình thường."
Hai người tiếp tục đi về cực bắc, kết quả gặp được một nhóm tu khách chân trần tụng kinh trong gió tuyết, đang tiến về đỉnh tuyết sơn trước mặt, đa số đều có thân hình cao lớn dung mạo thanh lệ, giọng nói như chim hót vang vọc trong thâm cốc, cực kì êm tai. Đã nghe không ít lời đồn thành Bắc Minh Phong có thần tiên, cũng có cả tăng lữ tu hành, nhưng tiêu sái phiêu dật như nhóm tiên khách này, thật sự là không nhiều. Chu Nhi khi đó còn nhỏ, chưa bao giờ thấy qua người đẹp như thế, liền ngây ngốc đi theo bọn họ, đi một hồi lâu, đối phương mới cảm nhận được, bèn mời tiểu cô nương này cùng ăn cơm.
Advertisement / Quảng cáo
"Bọn hắn giơ lên cái rương, chứa thi hài một đứa nhỏ, nghe bảo là thê tử của ai đó trong đoàn sinh non khi đi qua thành Bắc Minh Phong." Chu Nhi nói, "Nhưng những người còn lại đều an ủi hắn, rằng trên lưng đứa nhỏ không có nốt ruồi son, có lẽ trời sinh đã không thuộc về bộ tộc Đông Lưu."
Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày.
Chu Nhi nói: "Mà công tử cũng có nốt ruồi son trên lưng, thể chất chịu rét tốt, y xì nhóm người kia, thậm chí càng lớn, bộ dáng lại càng giống." Đều phiêu dật bất phàm, khí chất thanh tao, tựa gió tựa tuyết.
Bộ tộc Đông Lưu, bộ tộc Đông Lưu. Vân Ỷ Phong suy luận, La gia là phú hộ số một số hai thành Bắc Minh Phong, La Nhập Hoạ mà muốn tìm một đứa bé để nàng xăm địa đồ lên thay cho con ruột của mình, chỉ cần hợp mưu với bà đỡ trong thành, bẫy một khách nhân lạ nước lạ cái, đây chính xác là biện pháp đơn giản nhất.
Chu Nhi nắm lấy ống tay áo hắn, thống thiết nói: "Những chuyện này, ta chưa từng nói với ai, nhưng công tử, từ giờ về sau... về sau đừng gặp lại yêu nữ kia nữa, được không?"
Lòng đang rối bời, Vân Ỷ Phong chỉ qua loa gật đầu hùa theo, rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài. Vừa đến cửa, đã bị một người nắm lấy cổ tay, kéo vào trong ngực.
Độ ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc. Vân Ỷ Phong nhắm mắt lại, tựa trán vào ngực đối phương: "Vương gia nghe được hết rồi à?"
"Phải thế chứ." Vân Ỷ Phong khoác vai hắn, "Sau này Vương gia đại thắng, trong lúc thiết yến tướng sĩ, ta cũng muốn uống rượu ăn thịt nướng nói chuyện thâu đêm cùng mọi người, tất nhiên phải biết về một vài chiến dịch, mới không bị ai xem thường chứ."
Quý Yến Nhiên nắm tay hắn: "Uống vài chén thì được, nói chuyện thâu đêm thì không, uống say lại càng không." Phải biết đám thủ hạ vô sỉ kia của mình, lúc tác chiến đúng là nhất đẳng dũng sĩ, hậu chiến đã lập tức hi hi ha ha mất hết cả hình tượng, say vào thì cái lời vô vị gì cũng nói được, sao có thể để tâm can nhà mình nghe phải mấy câu đùa hạ lưu tục tĩu của bọn hắn.
Vân Ỷ Phong nói: "Mở mang kiến thức một chút cũng không được sao?"
Quý Yến Nhiên cự tuyệt: "Không được."
Vân Ỷ Phong xích mặt lại gần, biểu tình vô tội: "Nhưng ta thật sự rất tò mò."
Advertisement / Quảng cáo
Quý Yến Nhiên hỏi: "Ngươi phanh cổ áo ra làm gì?"
Vân môn chủ đáp: "Mĩ nhân kế."
Tục ngữ nói rồi, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, huống chi mĩ nhân này không chỉ đẹp, mà còn rất nhiệt tình chủ động, thẳng tay phanh cổ áo ra hơn nửa, để lộ cần cổ cùng lồng ngực trắng muốt, hoạt sắc sinh hương.
(*hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp diễm lệ)
Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười: "Rồi rồi rồi, ngươi thắng, ta đồng ý là được chứ gì."
Vân Ỷ Phong thoả mãn kéo lại cổ áo, đuổi hắn về vận công tiếp, mình thì ôm chồn đến phòng sát vách tìm sát thủ, chân thành nói: "Có thể khiến Chu Nhi chủ động nói ra thân thế của ta, quả thật phải đa tạ Mộ huynh."
Mộ Thành Tuyết nhìn thẳng hắn: "Vậy Vân môn chủ cảm thấy, thân thế của mình đáng bao nhiêu bạc?"
"Mọi người đều là bằng hữu của nhau mà, nói chuyện tiền bạc làm gì cho mất hay." Vân Ỷ Phong đưa chồn béo qua, mặt không đổi sắc nói, "Chi bằng để ta đích thân nấu cho Mộ huynh một nồi đảng sâm thiên ma hoàng kì đương quy táo đỏ kỉ tử hầm... rau xanh." Suýt nữa thì nói "gà đen", may mà kịp thời nhớ ra, sát thủ ăn chay.
Mộ Thành Tuyết bất giác đã thấy dạ dày cuộn trào mãnh liệt.
Hắn: "Ngươi ra ngoài cho ta."
-
vtrans by xiandzg