Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 154 : Hành lí tình yêu
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
Tài nghệ nấu nướng không được cảm kích, Vân Ỷ Phong cực kì tiếc nuối, bèn nói: "Nếu thế, Mộ huynh giúp ta thêm một chuyện đi."
Phải nói là toàn giang hồ này, người có thể mặt dày bình thản lừa sát thủ vào tròng hết lần này đến lần khác như thế, cũng chỉ có một mình môn chủ Phong Vũ môn. Hắn tha thiết nói: "Hiện nay Tây Nam lũng loạn rung chuyển, già trẻ nam nữ đều hoảng sợ bất an, cấp thiết cần đến một hiền sĩ đại diện cho triều đình, có thể khiến bách tính tin phục, tiến về các thành trì trấn an dân tâm, ổn định thế cục."
Đáy mắt sát thủ khẽ động, nhanh chóng cảnh giác như báo tuyết. Tuy mấy chữ "hiền sĩ đại diện cho triều đình" cách mình hẳn vạn dặm, ai đảm bảo được Vân Ỷ Phong sẽ không nghĩ ám chiêu nào khác, không phòng không được.
Vân Ỷ Phong nói: "Mộ huynh đừng hiểu lầm, người ta nói đến, là Bình Lạc Vương Lý Quân."
Thân phận tôn quý, chạy một tí đã thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, rất dễ khiến bách tính cảm khái vị Vương gia này thật vất vả vì Tây Nam, khi cười lên cũng ôn hoà vui vẻ, lại còn béo tốt, ôm bụng ngồi xuống băng ghế nhỏ kẽo kẹt, nhìn thế nào cũng không thấy nửa phần kiêu ngạo, mà thập phần chân thành.
Mộ Thành Tuyết lạnh lùng cự tuyệt: "Không đi."
Vân Ỷ Phong tiếp tục thuyết phục: "Đi theo bảo hộ Bình Lạc Vương, khẳng định là chuyện tốt, của cải nhà hắn cực dồi dào, Mộ huynh cứ việc hét giá trên trời."
Ngoài ra, đi theo Bình Lạc Vương, khẳng định là ăn uống cũng tốt. Không có đảng sâm thiên ma hầm rau xanh, hoa tiêu củ tỏi nấu ngân nhĩ, hay nồi canh bổ dưỡng toả ra mùi quỷ dị có thể nói là gây ô nhiễm cả bầu không khí bếp.
Advertisement / Quảng cáo
Vân Ỷ Phong xắn tay áo, thái độ cực tốt: "Mộ huynh không đáp ứng, thì nhất định là do chê ta không đủ thành ý, đêm nay muốn ăn gì nào?"
Mộ Thành Tuyết đáp: "."
"..."
Bí tịch võ học số một giang hồ, nghe nói đã thất truyền cả trăm năm nay.
Đút đến miếng thứ ba, Mộ Thành Tuyết nói: "Đủ rồi."
Tay Lý Quân run lên một cái, phân nửa bao thịt khô còn lại vương vãi ra bàn, luống cuống thu dọn xong, mới cười ha ha nói: "Mới có hai miếng, hai miếng nhỏ thôi."
Advertisement / Quảng cáo
Mộ Thành Tuyết không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục lau kiếm. Cả quãng đường kì thực rất yên tĩnh, cũng không biết là bởi vì có mình ở đây nên đối phương kiêng dè không dám tuỳ tiện động thủ, hay vốn dĩ bộ tộc Dã Mã không có phái ai hết. Nhưng dù sao, yên tĩnh thì càng tốt, sát thủ xách chồn ôm lên ngực, thản nhiên nói: "Bình Lạc Vương đi nghỉ đi, ta sẽ lên nóc nhà canh gác."
"Hay là Mộ thiếu hiệp cứ đến phòng sát vách mà ngủ—" Còn chưa kịp khách khí xong, đối phương đã biến mất không còn tăm tích, Lý Quân lúng túng gãi đầu, ra lệnh cho hạ nhân thắp nến, tiếp tục thương nghị với các mưu sĩ đi cùng về những lời cần nói khi đến thành. Hắn không biết phản ứng nhanh nhẹn, chỉ sợ sẽ gây thêm rắc rối cho Hoàng huynh và Thất đệ, không thể không cẩn thận trong mọi chuyện, có thức trắng đêm cũng phải thuộc lòng những lời hôm sau cần nói mới yên tâm được.
Giấc mộng đến Giang Nam mở cửa hàng tơ lụa trước mắt là không thực hiện được rồi, Lý Quân vỗ vỗ cái bụng, cảm khái, một bao cỏ không chữ không võ chỉ biết ăn chơi lêu lổng như mình, đột nhiên lại trở thành trọng thần được triều đình phái đi trấn an dân tâm, trọng thần, đúng là phải chịu áp lực thật lớn nha.
Gật gù đắc ý, đắc ý gật gù.
...
Mà Quý Yến Nhiên cũng đã thuận lợi đến thành Định Phong.
Chiến dịch vây quét phản quân, bắt đầu.
-
vtrans by xiandzg