Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 156 : Chân tướng Hắc Sa

Ngày đăng: 10:17 18/04/20


Ánh mắt Tiểu Hoàng phi thường nóng bỏng! Tục ngữ nói rồi, mê người mê cả quạ đậu nhà người, huống hồ Vân môn còn không phải quạ, mà là một điện ngọc lập lờ tiên khí ở cạnh "nhà người", nhìn thế nào cũng thấy tiêu sái bất phàm, cực kì xứng đôi với Tiêu vương điện hạ!



(*mê người...: câu gốc là "ái ốc cập ô", nghĩa tương tự với "yêu nhau yêu cả đường đi")



Vân Ỷ Phong bị nhìn chằm chằm phát rợn sống lưng, đành phải chia một nửa canh gà cho người này ngồi xuống đối diện ăn cùng. Chỉ thuận miệng hàn huyên vài câu về cuộc chiến với bộ tộc Cát Đằng trên Tây Bắc, hai mắt Hoàng Khánh lập tức phát sáng: "Năm đó Vương gia dẫn quân tập kích Lộc Khâu, cũng đánh cho đối phương không kịp trở tay y như vậy!"



Vân Ỷ Phong: "..."



Lộc Khâu là cái nơi nào?



Vân môn chủ bình tĩnh mở quạt xếp, phân phó, thử nói nghe coi.



Máy hát một khi phát, muốn dừng lại không phải chuyện dễ. Tiểu Hoàng nhẫn nhịn cả đường, hiếm khi có cơ hội thế này, lập tức hơn hở thao thao bất tuyệt! Hắn còn tự cho rằng mình mà biết thì Vân môn chủ kiểu gì chẳng biết, vì vậy thường xuyên tỉnh lược một vài chi tiết hắn cho là không quan trọng, khiến cho Vân Ỷ Phong nghe một hồi mà như lọt vào sương mù, không hiểu sao Tiêu vương điện hạ khắc trước còn bị vây trong trại địch, khắc sau đã đang ở Vương thành, nhưng mà lại không thể hỏi, chỉ đành bình thản ngồi nghe tiếp, mặc cho gió thổi vạt áo trắng tuyết tung bay, thắng nhau là ở cái tiên khí.



Một canh giờ sau, Tiêu vương điện hạ nghe tin chạy tới, cho Tiểu Hoàng về quân doanh.



Vân Ỷ Phong nói: "Thì ra Vương gia còn từng xông vào trại địch một mình giết chết cả mấy trăm."



Quý Yến Nhiên nói: "Chuyện từ năm sáu năm trước rồi."



Vân môn chủ càng thấy tâm tình phức tạp, nếu đối phương đáp rằng "lời đồn linh tinh thôi" thì còn mượn được cớ, nhưng xem ra chuyện này vốn dĩ có thật, mà mình lại hoàn toàn mù mờ về chiến tích uy mãnh như thế, chẳng phải còn kém cả Tiểu Hoàng sao?



Quý Yến Nhiên nắm lấy tay hắn, cười nói: "Không vui à, thế để ta nói cho ngươi một chuyện mà Hoàng Khánh không biết nhé?"



Vân Ỷ Phong quả nhiên liền hứng thú: "Là gì?"



Quý Yến Nhiên ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.



Vân môn chủ biểu tình cứng đờ, nhấc chân định đạp người, lại bị người ôm eo phi thẳng lên lầu hai. Sau trận hồ nháo tối qua, lưng eo đau nhức vẫn phản ứng chậm chạp, đến khi đáp đất, cả người Vân Ỷ Phong như nhũn ra, đổ nhào vào ngực đối phương, thủ vệ hoảng hốt cúi gằm mặt, coi như mình không nhìn thấy gì.



Quý Yến Nhiên nhạc nhiên: "Vân nhi chủ động vậy?"



Advertisement / Quảng cáo



Vân Ỷ Phong túm cổ áo hắn, lôi vào trong phòng.



Đến chiều, toàn quân doanh đều biết, Tiểu Hoàng lôi kéo Vân môn chủ nói chuyện cả canh giờ... cũng không biết là nói gì, mà nghe xong Vân môn chủ liền kéo Tiêu vương điện hạ về thẳng phòng, đến giờ vẫn chưa ra.



Hoàng Khánh hết đường chối cãi, sao mình lại thành hoạ thuỷ nữa rồi, ban đầu còn mang tâm lí muốn giải thích, về sau nhận thấy mấy tên chết tiệt này còn chẳng cho mình cơ hội được nói, chỉ biết ồn ào đổ thêm dầu vào lửa, bèn treo cánh tay bị thương lên, tay còn lại vác đao đi diệt khẩu. Ngươi truy ta đuổi nháo nhào cả võ trường, tiếng cười đùa như vang vọng khắp trời, rốt cục cũng thổi tan bầu không khí ngột ngạt những ngày qua. Hoàng Khánh bị nâng lên không trung, đang trợn mắt kêu đau, bỗng thấy một con tuấn mã từ phương xa phi đến, giống như một mũi tên rạch ngang không trung, phóng về phía cổng thành.



Đó là người của doanh trại Hắc Giao Tây Bắc.



...



Trong nhà trọ, Vân Ỷ Phong nằm lì trên giường, y phục trắng tuyết trên thân tản rộng, đai lưng gấm hoa phác ra vòng eo nhỏ. Tiêu vương điện hạ hô hào "Để ta giúp ngươi xoa bóp", kết hoả chưa xoa được hai cái, đã đổ ập lên người hắn, gác cằm lên đầu vai trơn bóng của người kia, mặt dày nói: "Vân nhi hôm nay thơm quá, ta ngửi mà choáng cả đầu, phải nghỉ lát đã."



Vân Ỷ Phong uể oải đáp lại một tiếng, không nói chuyện, chỉ nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm tứ phía của đối phương, kéo đến trước mắt niết niết. Thời gian bình thản trôi qua, ngoài cửa sổ, mặt trời dần ngả về phía Tây, chiếu vài tia tạp sắc lên thân hai người, tiếng ve cuối thu cũng trở nên hài hoà trong khung cảnh êm ả này.



Quý Yến Nhiên dịu dàng hôn lên sau cổ hắn, bị chọc cho ngứa ngáy, Vân Ỷ Phong bật cười tránh đi, sơ ý kéo màn lụa mỏng xuống quá nửa, che cho trước mắt mờ mờ ảo ảo. Quý Yến Nhiên nâng cằm đối phương, đang cúi người xích lại gần, trong sân lại truyền đến một tiếng: "Báo—"



Chút mập mờ lưu luyến trong không khí biến sạch, Vân Ỷ Phong đẩy người trên thân ra, vội vàng chỉnh trang lại quần áo, hỏi: "Trong rừng có động tĩnh à?"




"Ngươi điên rồi." Giang Lăng Phi hổn hển thở dốc, "Ngươi hoàn toàn là một kẻ điên!"



"Vậy ngươi điên theo ta đi." Tạ Hàm Yên nhìn hắn, cảm xúc một lần nữa bình ổn, cơn nóng giận vừa rồi đã biến mất không còn tăm tích, đáy mắt thậm chí còn ánh lên vẻ bình thản cùng ý cười quỷ dị, giống như người lữ hành bôn ba trong hoang mạc rốt cục cũng được dừng chân nghỉ ngơi, nàng đặt con trùng đỏ lên tóc Giang Lăng Phi, nhẹ nhàng nói, "Khi nào mọi chuyện thành công, chúng ta cùng đến gặp phu quân của ta, phụ thân của ngươi, cả mấy vạn tướng sĩ của Huyền Dực quân nữa, bọn họ đều đang chờ chúng ta."



Giang Lăng Phi lớn tiếng gào thét, cố hết sức giằng hai tay ra, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi giam cầm, chỉ khiến xích sắt càng siết chặt lấy da thịt, bôi ra một giường đầy máu tươi.



Trùng đỏ vỏ cứng dần lẩn mất, mà hành động giãy dụa của hắn cũng yếu đi, thẳng cho đến khi rơi lại vào mê man.



Quỷ Thứ đứng trước cửa, khen ngợi: "Tạ phu nhân thật cao tay."



Tạ Hàm Yên không buồn ngẩng đầu: "Bao lâu nữa hắn sẽ tỉnh lại?"



"Một ngày một đêm." Quỷ Thứ nói, "Một khi cổ trùng đã vào não, sau khi tỉnh lại, Giang thiếu hiệp tuyệt sẽ không còn nhớ về Tiêu vương với lão Thái phi gì đó nữa, chỉ nghe theo chỉ đạo của mình phu nhân thôi."



Tạ Hàm Yên đáp lại một tiếng, rồi cẩn thận băng bó vết thương trên cổ tay cho Giang Lăng Phi.



Advertisement / Quảng cáo



"Thật đáng thất vọng..."



Trong đại điện, Ngọc Anh đốt lên một ngọn nến, nói: "Tỷ tỷ lấy con trùng đỏ kia đi hạ cổ Giang Lăng Phi rồi."



"Tiếc ghê." Chá Cô lắc đầu, "Nếu đổi được thành Quý Yến Nhiên, hoặc là bỏ thẳng vào đầu tên Hoàng đế kia, hai ta có muốn ngồi lên long ỷ ở Vương thành cũng không khó."



Ngọc Anh nhíu mày: "Đừng có để tỷ tỷ nghe thấy cái gì mà "ngồi lên long ỷ"!"



"Nghe thấy thì đã sao, đều muốn giết Hoàng đế cả mà." Chá Cô tựa lưng vào ghế, một tay vuốt cằm, "Có điều Lôi Tam tan tác rồi, trận tới sẽ hơi khó khăn cho chúng ta đấy."



"Nghe bảo thời gian trước, Quý Yến Nhiên bị bệnh liệt giường nhưng vẫn có thể quyết thắng từ cách đó ngàn dặm, chỉ dùng hai lá thư đã dạy được Chu Huỳnh cách công phá thành Điền Hoa." Ngọc Anh nói, "Thủ lĩnh tin không?"



"Đều là khoác lác cả thôi." Chá Cô khinh thường, "Ta không thèm tin."



Ngọc Anh thổi tắt đầu châm lửa, nhắc nhở: "Nhưng dù sao hắn cũng là thống soái binh mã Đại Lương, không có chuyện chẳng tài cán gì, chúng ta tuyệt đối không nên chủ quan khinh địch."



"Nếu Giang Lăng Phi có thể giết hắn, coi như không lãng phí con trùng đỏ kia." Chá Cô nói, "Chỉ hi vọng Tam thiếu Giang gia, đứng đầu trong truyền thuyết giang hồ, người có thể đảm đương trọng trách Minh chủ, đừng để bọn ta thất vọng lần này."



Mấy trăm ngọn nến run rẩy lay động, chiếu lên hàng trăm giỏ sa tứ phía.



Đám độc trùng đen kịt đang điên cuồng nhúc nhích, âm vang như tiếng mưa sột soạt.



Màn đêm gớm ghiếc hôi tanh, khiến người phát buồn nôn.



Mà trên đường núi cách đó mấy chục dặm, đoàn nhân mã đang hộ tống quanh một chiếc xe ngựa, bụi mù cuồn cuộn.



Trời sắp sáng lên rồi.



-



vtrans by xiandzg