Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 3 : Một lời cảnh cáo
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
Đêm ấy, không một ai được ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Ỷ Phong vừa đẩy cửa phòng bước ra, lớp tuyết dày đông cứng từ mái hiên rơi thẳng xuống, một mảnh băng bắn đến chân hắn.
Lúc này Quý Yến Nhiên cũng đang đứng trên hành lang, nhìn thấy hắn liền hỏi: "Vân môn chủ cũng mất ngủ cả đêm à?"
"Gió tuyết dữ dội thế này, đường lên núi có lẽ cũng bị chặn cả rồi." Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Ta thật không hiểu được, cái nơi lạnh đến quỷ khóc sói gào này mà cũng đáng được gọi là "rất thích hợp để thưởng trà tĩnh dưỡng" à?"
"Có hai khả năng." Quý Yến Nhiên đến bên cạnh hắn, "Thứ nhất, Nhạc chưởng môn kia đầu óc ngấm nước nên thực sự coi Phiêu Miểu Phong là chốn bồng lai tiên cảnh; thứ hai, hắn cố tình đưa ta và ngươi lên núi, cũng đoán chắc sẽ xảy ra bạo tuyết phong sơn."
(*bạo tuyết phong sơn: tuyết rơi dữ dội, phong toả toà núi)
Vân Ỷ Phong suy đoán: "Chẳng lẽ là vì chuyện Xá Lợi tử?"
Quý Yến Nhiên gật đầu, lại nói: "Cũng coi như bớt được một việc, ít ra còn hơn là không tìm ra được manh mối nào."
"Bớt được việc cho vương gia mà thôi." Vân Ỷ Phong chỉnh lại, "Còn ta ấy mà, mơ mơ hồ hồ chạy đến Đông Bắc hít gió lạnh, vô duyên vô cớ trở thành cái gai trong mắt người khác, bị nhốt trên núi tuyết dốc đứng, tương lai có khi còn bị bao vây ám sát, vài năm sau này lại không biết phải đến đâu dung thân." Nghe qua đã thấy chua xót, quả thật không nói nên lời.
Quý Yến Nhiên đã có kinh nghiệm, một lần nữa dối trá: "Huyết Linh chi."
"Thôi được rồi." Vân Ỷ Phong rụt nắm tay vào trong tay áo, xoay người hướng ra ngoài sân, "Đến phòng bếp xem sao đã."
"Người không còn nóng nữa chứ?" Quý Yến Nhiên đi bên cạnh hắn.
Vân Ỷ Phong đáp: "Chỉ khi nào độc phát mới nóng như vậy."
Advertisement / Quảng cáo
Quý Yến Nhiên nhớ lại cả đoạn đường từ thành Xuân Lâm đến thành Hàn Vụ, cảm khái: "Thời gian độc phát quả là không ít."
"Bởi vậy mới chỉ biết trông chờ vào Huyết Linh chi cứu mạng." Vân Ỷ Phong nghiêng đầu cười cười, đáy mắt còn lưu lại khung cảnh màn tuyết tinh khôi trên nền trời, nếu như để tuỳ tùng Quý phủ thấy được, e rằng sẽ lại muốn chạy trối chết, mang theo tâm lý chột dạ suốt ba ngày trời.
Trong bếp có không ít người, tất cả khách nhân ngoại trừ Mộ Thành Tuyết đều chen chúc ở đây, giống Vân Ỷ Phong, ai ai cũng bàn tán về chuyện sinh tồn sau trận bạo tuyết phong sơn vừa qua. Ngọc thẩm đang tất bật đốt lửa, liên tục xếp từng bó gỗ cây hoè xuống lớp vải dầu, cố gắng chống chọi phần nào với tiết trời băng giá hiện nay.
Vân Ỷ Phong sinh nghi, hai ngày trước tới phòng bếp, hắn chưa từng thấy qua ngần này củi khô, nay mới qua một đêm đã xuất hiện một đống, rốt cục là từ đâu ra?
Quý Yến Nhiên cũng hỏi: "Chỗ củi đây mới được đưa tới sao?"
"Đúng vậy." Ngọc thẩm xoa xoa tay, "Chiều qua lão Trương mới đem lên, sáng nay lại đi rồi."
"Sáng nay?" Liễu Tiêm Tiêm ở bên nghe được, kimh ngạc nói, "Đường núi không phải đã bị chặn hết rồi à?" Giọng nói của nàng lanh lảnh, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, tất cả vì vậy cũng vây lại hỏi chuyện. Ngọc thẩm nhanh chóng giải thích, lão Trương đưa củi kia là người nơi này, quen thuộc địa hình lại có công phu cao cường, giữa mùa đông giá lạnh vẫn có thể đốn củi săn gấu, chỉ cần trời không nổi gió, tuyết lớn cỡ nào cũng không ngăn được hắn.
(*một nén nhang: tương đương 5 phút)
Vân Ỷ Phong ngồi thẳng lại: "Ta đang nghĩ đến Nhạc Danh Uy."
Quý Yến Nhiên đưa cho hắn một cái màn thầu nướng: "Thử nói xem."
"Xem ra hắn có ý đồ bao vây ngươi, nhưng lại không muốn giết ngươi." Vân Ỷ Phong nói, "Cho nên nhất định phải có mục đích khác."
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Còn gì nữa."
"Nếu đã như vậy, theo lẽ thường, hắn nhất định sẽ gửi gắm một gián điệp tới nơi này." Vân Ỷ Phong nói, "Bất kể là để theo dõi hay mê hoặc ngươi, dù gì cũng phải có người thu thập tin tức."
"Vậy ngươi cảm thấy người này có thể là ai?" Quý Yến Nhiên lại giúp hắn rót trà, "Mộ Thành Tuyết cho đến nay vẫn chưa hề lộ diện, bởi vậy cũng ít đáng nghi nhất, về phần còn lại, ta cảm giác ai ai cũng có khả năng, không đơn giản chỉ là Nhạc Chi Hoa."
Advertisement / Quảng cáo
"Cho nên không thể tin tưởng ai." Vân Ỷ Phong nhắc nhở, "Đây mới chỉ là khởi đầu, từ giờ về sau, mỗi ngày đều có thể xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác nhau, chúng ta cũng nên tăng phần cảnh giác."
Quý Yến Nhiên nhất trí một câu, lại lấy đi màn thầu trong tay đối phương, Vân Ỷ Phong bối rối: "Ngươi làm gì vậy? Ta còn chưa có ăn mà."
"Nói hết nửa ngày nói đến lạnh cả màn thầu rồi." Quý Yến Nhiên đem tới một cái màn thầu nóng vừa lấy ra từ lò, "Ta phải chăm ngươi tốt một chút mới được, tránh cho ngày nào đó thực sự ngã bệnh, đến lúc ẩu đả nổ ra mà còn phải vác người trên vai thì phiền lắm."
Vân Ỷ Phong cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy mình sẽ chỉ chiếm tiện nghi của người ta chứ không hề thiệt thòi, cho nên cũng gật đầu đồng ý: "Nói rất đúng, coi như từ giờ cơm ăn áo mặc mỗi ngày của ta đều làm phiền vương gia vậy."
Hắn thản nhiên nói, Quý Yến Nhiên cũng sảng khoái đáp ứng, dù sao người ta là bị mình lừa gạt đi theo, tương lai muốn tìm tung tích Xá Lợi tử vẫn còn phải dựa vào hắn, đừng nói chỉ lo liệu cơm ăn áo mặc mỗi ngày, kể cả phải giúp hắn đánh răng súc miệng cũng không phải không thể cân nhắc.
Vân Ỷ Phong miệng gặm màn thầu, tiếp tục hỏi: "Thế nhưng tại sao hắn còn phải đưa Mộ Thành Tuyết lên núi?"
Quý Yến Nhiên cười một tiếng: "Một sát thủ nhận bạc để giết người, còn có thể là ý gì nữa."
Vân Ỷ Phong cau mày: "Nếu thấy tình hình không ổn, đến thời điểm bất đắc dĩ sẽ ra tay giết ngươi diệt khẩu sao?"
"Còn có ngươi nữa." Quý Yến Nhiên nhắc nhở, "Hiện tại chúng ta cũng là người cùng hội cùng thuyền."
"..."
Vân Ỷ Phong xoa xoa thái dương, yên lặng thở dài, cảm thấy sầu não. Hắn thật sự không muốn dính dáng đến những hỗn loạn rối rắm này chút nào.
-
vtrans by xiandzg