Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 4 : Quy củ giang hồ

Ngày đăng: 10:15 18/04/20


Xế chiều, mọi người gặp lại nhau ở nhà ăn. Sắc trời bên ngoài đã tối, Ngọc thẩm đang nhóm lửa chuẩn bị nấu dưa chua, trông nàng có chút mất tập trung, khi châm củi còn suýt tự làm mình phỏng tay.



"Thẩm thẩm cẩn thận." Vân Ỷ Phong vội vàng tới giúp một tay, ân cần nói, "Có chuyện gì vậy, thân thể không thoải mái sao?"



"Vân môn chủ." Ngọc thẩm lo lắng bất an, nhìn quanh không thấy ai chú ý đến đây mới dùng âm lượng cực nhỏ hỏi hắn, "Sáng nay trên núi có vụ nổ phải không? Ta còn trông thấy một màn khói đen mù mịt, là lão Trương đã xảy ra chuyện à?"



"Không phải." Vân Ỷ Phong giúp nàng đặt nồi lên bếp, lại dặn dò, "Bọn ta hiện vẫn đang tìm hiểu rốt cục bạo tạc ấy là sao, thẩm thẩm đừng nghĩ ngợi lung tung. Thế nhưng sau này cũng phải cẩn thận hơn, đừng tự ý rời khỏi Thưởng Tuyết Các này một mình, nhớ kĩ chứ?"



Ngọc thẩm gật đầu liên tục: "Được, ta không đi đâu hết, chỉ loanh quanh ở phòng bếp thôi."



Nồi thức ăn sôi ùng ục rất khí thế, âm thanh càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết giữa một căn phòng trầm tĩnh. So với ngày mới tới còn vui cười nâng chén, bữa cơm hôm nay ai cũng chỉ tới để ăn cho no bụng, dù không muốn ăn cũng đành nhắm mắt nuốt xuống, bởi ban đêm nếu thật sự có người đánh giết lên Phiêu Miểu Phong, muốn đánh lại hay bỏ chạy đều cần đến không ít sức lực.



"Khụ khụ!" Kỳ Nhiễm bị canh nóng làm sặc, vội buông đũa ho khan hết nửa ngày.



Liễu Tiêm Tiêm giúp hắn vỗ lưng nhuận khí, thở dài nói: "Tiếp tục như vậy cũng không ổn, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp nào đó mới được."



"Trên núi khắp nơi đều là Oanh Thiên Lôi, chỉ có thể đoán được đối phương không muốn cho chúng ta rời khỏi Phiêu Miểu Phong." Kim Hoán nói, "Thế nhưng lí do vì sao lại muốn vây hãm chúng ta ở trên này còn chưa rõ, thì sao có thể ngồi nghĩ biện pháp được."



Nhạc Chi Hoa ở vào vị thế đáng hổ thẹn, cũng không nghĩ ra được đề nghị tốt đẹp xuất sắc nào, chỉ có thể ảo não ngồi đó, đánh mắt về phía Vân Ỷ Phong đầy mong đợi, nhìn rất tội nghiệp.



Vân Ỷ Phong nói: "Nếu mãi mà đối phương không chịu xuất đầu lộ diện, hay là chúng ta thử suy đoán một chút, xem xem ai có khả năng là người đang kéo theo đống phiền phức này."



Kim Hoán còn chưa hiểu ý hắn: "Làm sao mà đoán được?"



"Thường ngày hành tẩu giang hồ, chắc cũng khó tránh tạo nên ân oán, chi bằng mọi người thử ngẫm lại xem bản thân có kẻ thù nào không." Vân Ỷ Phong nói, "Biết đâu lại tìm được ra kẻ sau màn."



Advertisement / Quảng cáo



Kim Mãn Lâm nghe vậy lắc đầu nói: "Kẻ thù thì tất nhiên có, song cùng lắm chỉ cạch mặt nhau tới già, hoặc là âm thầm gây khó dễ cho cho nhau một chút, dạng mà phải dụng tâm chạy tận tới Phiêu Miểu Phong ám sát này nọ, cũng may ta không có."



Liễu Tiêm Tiêm phản bác: "Không thể chắc chắn, người trong giang hồ một khi đã có thù muốn báo thì tâm địa cũng đen đi nhiều phần, ai biết được lúc nào sẽ muốn trở mặt gây sự. Theo như lời của Vân môn chủ, chúng ta vẫn nên thuật lại tường tận về sự tình liên quan đến mình, rồi cùng nhau phân tích thì hơn. Dẫu sao bị nhốt ở nơi núi tuyết hẻo lảnh này cũng đâu có gì làm, còn hơn phải ngồi trong phòng thấp thỏm lo sợ một mình."



Quý Yến Nhiên phụ hoạ: "Ta cũng đồng ý với đề nghị của Vân môn chủ, mọi chuyện trên thế gian đều có nhân có quả, lý nào không có ẩn tình mà lại dẫn đến sát nhân. Không bằng chúng ta bắt đầu từ Liễu cô nương trước đi."



"Vì sao phải bắt đầu từ ta?" Liễu Tiêm Tiêm không vui, lại trở giọng dịu dàng, "Loại sự tình này, vốn nên để nam nhân các người nói trước. Kim chưởng môn lớn tuổi nhất ở đây, ta thấy bắt đầu từ hắn cũng không tệ."



Trong giang hồ không có địa vị quá lớn, song dù sao Kim Mãn Lâm cũng là bậc trưởng bối, bị một tiểu nha đầu đâm chọc tới hai lần, không khỏi biểu lộ sắc mặt không vui, Kim Hoán thấy thế bèn chủ động hoà giải: "Để ta nói trước cũng được."



Vân Ỷ Phong cười cười: "Kim huynh, mời."



Kim Hoán nhớ lại: "Xưa nay ta luôn có thiện chí giúp người, rất ít khi nổ ra tranh chấp với các bằng hữu. Nếu nói đến chuyện hại người kết thù, lần nghiêm trọng nhất xảy ra cách đây ba năm—do vô ý đả thương đùi phải của Nhạc Linh huynh trong lúc luận võ, ta đã khiến hắn mang bệnh cả đời."
"..."



Tiêu vương điện hạ lại đành cởi áo khoác của mình, bao quanh người đối phương thật chặt. Vầng trăng khuyết ảm đạm bị che khuất, để lại một mảnh sân đen kịt, ánh đèn hai bên đã sớm bị cuồng phong thổi tắt, Vân Ỷ Phong vừa bước lên một bước, dưới chân đột nhiên bay lên một cái bóng màu trắng, ngay sau đó "keng" một tiếng, là âm thanh kim loại va chạm đầy sắc bén, tia lửa toé lên rồi biến mất, một con vật đầy lông kêu lên rồi trèo đến bờ tường, nhanh chóng biến mất vào cánh đồng tuyết bên ngoài.



Quý Yến Nhiên giải thích: "Là tuyết điêu của Kim Hoán."



Vân Ỷ Phong thả lỏng tay.



Quý Yến Nhiên nói: "Ám khí của Vân môn chủ nhanh thật."



Vân Ỷ Phong liếc hắn một cái: "Vương gia ngăn cản cũng không chậm chút nào."



Quý Yến Nhiên đánh lửa thắp sáng, nhặt lên hai chiếc phi tiêu trên mặt đất, cái nhỏ hơn một chút—là Phi Sương tiêu Vân Ỷ Phong quen dùng, bóng trắng vừa vọt lên từ mặt đất, ám khí từ tay hắn đã bắn ra, mà cái lớn hơn một chút—là lưỡi đao kẹp tay của Quý Yến Nhiên, giây lát nhận ra kia là tuyết điêu, hắn lập tức bắn ra để đánh rớt Phi Sương tiêu.



Advertisement / Quảng cáo



Vân Ỷ Phong lại hỏi: "Chúng ta vừa đuổi đi mất sủng vật của Kim Hoán sao?"



"Nghe nói tuyết điêu có linh tính, sẽ nhận ra đường đi, đừng lo." Quý Yến Nhiên cùng hắn trở lại Phiêu Phiêu Các, lại đốt lên ít lửa, "Đi cả một đường gió lạnh, đến sưởi ấm một chút đã."



Vân Ỷ Phong cởi áo khoác, dùng tay chà xát vành tai lạnh như băng, cả người co rúm bên lò sưởi ngồi trên nệm êm. Quý Yến Nhiên cười nói: "Trân Bảo Lâu trong Hoàng cung có một chiếc mũ làm từ da ngân hồ trên núi tuyết, sau này ta sẽ tìm cơ hội lấy tặng cho môn chủ chống rét."



Vân Ỷ Phong dùng thìa bạc khuấy trà: "Được."



Quý Yến Nhiên mang tới hai cái chén nhỏ bằng sứ trắng: "Ta có chuyện muốn thỉnh giáo."



Vân Ỷ Phong ngẩng đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"



Quý Yến Nhiên nói: "Vừa rồi trong phòng ăn, tất cả đều phải nói ra ân oán thù hận của mình, vì sao chỉ mình môn chủ là không cần?"



"Là chuyện này sao?" Vân Ỷ Phong nói, "Không ai có thể giết ta, cũng không ai dám giết ta."



Quý Yến Nhiên không hiểu: "Vì sao?"



Vân Ỷ Phong đưa cho hắn chén trà, đáy mắt ánh lên ý cười: "Bởi vì đây là... quy củ giang hồ."



-



vtrans by xiandzg