Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 237 : Đặc xá
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Ở tỉnh A, Triệu thị cũng có thể coi là doanh nghiệp dẫn đầu, hai bác cũng có ít nhiều thể diện trong quan trường. Trần Kiều từng khuyên bọn họ1mấy lần, hy vọng bọn họ có thể chủ động tiếp nhận thu mua, nhưng đều bị bọn họ cự tuyệt. Ông ta vốn là người cố chấp, cảm thấy là8hai bác có ý định khiến ông ta khó xử nên đã nổi giận. Về sau, ông ta và Lý Tịnh đều đã tới tìm Triệu Minh Vĩ, sai khiến Triệu2Minh Vĩ hại chết hai bác. Trần Kiều chịu trách nhiệm để công an bắt hai bác, Trương Gia Trương Long và Trịnh Kính thì chịu trách nhiệm sai khiến người4khác hạ độc giết chết bác trai trong trại tạm giam, về chuyện đâm chết bác gái, Trần Kiều cũng đã cho đàn em ăn lộc không ít, mà năm đó những người tham dự chuyện này cũng đều trở thành phe phái của Trần Kiều.”
“Trương Gia, Trương Long và Trịnh Kính quả nhiên cùng một giuộc!” Hai tay Triệu Hàm Như siết chặt ga đệm, suy đoán trước đây quả nhiên không sai.
“Bọn họ chưa bao giờ cùng một giuộc cả, chuyện năm đó, tất cả mọi người đều nhằm vào hai bác.” Khúc Nhạc do dự mấy giây, cuối cùng, anh vẫn không nỡ, vì có được Tập đoàn Triệu Thị, em trai ruột là Triệu Minh Vĩ, bạn thân, cấp dưới... Tất cả đều không chút do dự đứng đối đầu với ông, lạnh lùng ra chiêu sát thủ với hai vợ chồng bọn họ.
“Nói như vậy tức là bọn họ là đã chọc phải khiến người người phẫn nộ rồi?” Giọng của cô mang theo vẻ phẫn nộ và châm chọc chói tai. Cô biết bố mẹ bị hại chết, nhưng không ngờ bọn họ lại bị những người tin tưởng nhất, thân cận nhất hại chết.
Khúc Nhạc cười khổ: “Chỉ có thể nói hai bác có ảnh hưởng tới lợi ích của rất nhiều người. Đứng trước lợi ích, bạn bè, người thân, tất cả đều trở mặt thành thù, bởi vì Tập đoàn Hồng Hải và Trần Kiều cho bọn họ lợi ích và hứa hẹn khiến bọn họ thỏa mãn.”
“Chỉ vì bố mẹ em trở thành chướng ngại vật trên con đường của bọn họ, cho nên bọn họ mới không chút lưu tình phản bội bọn họ, thậm chí còn hại chết bọn họ sao?” Triệu Hàm Như siết chặt hai tay, không hề cảm thấy chút đau đớn nào khi móng tay đâm vào lòng bàn tay.
“Có người coi hai bác là chướng ngại vật, cũng có người lại coi hai bác là đá lót chân, ví dụ như Trương Gia và Trương Long. Nếu không phải bọn chúng làm việc này rất tốt, khiến bè phái Trần Kiều thấy hài lòng, bọn chúng cũng sẽ không được hưởng hết vinh hoa phú quý ở thành phố C. Thật ra, người đầu tiên hợp tác với bọn chúng chính là Trịnh Kính. Nhưng dù sao ông ta cũng già rồi, làm việc chưa đủ liều, chưa đủ quyết đoán, lo quá nhiều thứ, lo trước lo sau, làm gì cũng tính toán đủ đường nên mới bị bọn họ dứt khoát vứt bỏ. Nhưng rất nhiều chuyện trước kia đều do một tay ông ta sắp đặt, chuyện làm hại bác trai phải vào tù chắc chắn không tránh khỏi liên quan tới Trịnh Kính.”
“Trần Kiều, Trần Kiều... Em không hiểu lão Trần Kiều này lắm” Cô cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, chuyện Triệu Minh Vĩ, Trịnh Kính và Trương Gia Trương Long phản bội thật ra đã sớm nằm trong dự liệu của cô, chỉ có Trần Kiều nửa đường xuất hiện này là khiến cô không nghĩ ra: “Hình như trước đây bố mẹ em cũng chưa từng gặp ông ta.”
“Em cảm thấy anh sẽ cho bà ta cơ hội đó sao?” Vẻ mặt Khúc Nhạc ảm đạm, dù sao thì người phụ nữ cùng anh có thế như nước với lửa đó cũng là mẹ ruột của anh.
“Châu Phi? Anh lừa được bà ta đến đó, cũng trả giá không nhỏ?” Trước đây, Khúc Tòng Giản có thể dung túng Lý Tịnh và Khúc Phong đấu lâu như vậy, hiển nhiên là vì thiên vị người vợ trẻ tuổi của ông ta. Khúc Nhạc tống Lý Tịnh sang châu Phi, e rằng Khúc Tòng Giản là người đầu tiên không đồng ý.
Khúc Nhạc cười khổ, “Anh thật sự không nghĩ ra cách nào nữa.”
Triệu Hàm Như rũ mắt, im lặng thật lâu mới nói: “Nếu mẹ anh không về nước, thì em không truy cứu chuyện năm xưa nữa.”
“Em?” Khúc Nhạc khiếp sợ nhìn Triệu Hàm Như. Nhiều năm trôi qua, cô một lòng một dạ muốn báo thù, bây giờ biết kẻ đứng sau màn rồi, cô lại chủ động buông tha...
“Em biết làm sao nữa? Dù sao bà ta cũng là mẹ anh, em không thể thật sự đẩy bà ta vào chỗ chết. Bà ta bị anh đoạt quyền, bị đưa đến châu Phi, coi như là được dạy dỗ rồi. Em truy cứu tiếp nữa, người khổ sở sẽ là anh. Không phải chưa thử chia tay, đã không thể xa nhau, vậy thì phải cùng nhau sống thật tốt.” Triệu Hàm Như thở dài.
“Hàm Như!” Khúc Nhạc vui vẻ ôm Triệu Hàm Như xoay vòng vòng. Vào giây phút này, sự thấp thỏm bất an đã rơi xuống, anh còn vui vẻ hơn cả lúc làm hòa với cô.
Trong mắt anh đột nhiên hơi lóng lánh. Ngay cả chuyện này mà cô cũng đồng ý tha thứ, thì cô đã vì anh mà nhường nhịn đến mức nào rồi. Anh sẽ không bao giờ nghi ngờ loại chuyện nhàm chán ai yêu nhiều ai yêu ít nữa, bởi vì vì anh mà ngay cả điểm mấu chốt cơ bản nhất cô cũng bỏ qua.