Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 238 : Cơ hội

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Được, chúng ta sẽ sống cùng nhau thật tốt…” Giọng Khúc Nhạc run rẩy. Anh xoa mặt Triệu Hàm Như, không biết phải nói gì để thể hiện lòng cảm kích của mình về lần tha thứ này của cô.



“Được rồi, được rồi, đừng xoa nữa. Em suy nghĩ lâu rồi,1em yêu anh, ba mẹ em sẽ không hy vọng con gái mình sống trong xoắn xuýt khổ sở cả đời, nên nhất định sẽ tha thứ cho em. Lần sau về nước, em sẽ dẫn anh đi gặp bọn họ.” Triệu Hàm Như không được tự nhiên nói sang chuyện8khác, trong mắt mang theo ý cười xấu hổ.



“Được, em định khi nào về nước?” Vẻ mặt Khúc Nhạc kích động, toát ra vài phần ngu ngơ.



“Sau khi chị Tử San đi, em và Tạ Doãn có nói chuyện, em ấy nói nếu sau này em phát triển ở thủ đô,2em ấy sẽ về nước cùng em. Còn những người khác… chỉ cần em thuận lợi bán khống* thì tất mọi người có thể về hưu. Sau khi kết thúc chuyện ở đây, em sẽ thu dọn quần áo về nước, tính toán sổ sách với đám người trong nước.” Triệu4Hàm Như nói một cách tự tin.



* Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phần hay trái phiếu. Để thu lợi từ việc giá cổ phiếu đi xuống, người bán khống có thể mượn một lượng chứng khoán và bán nó đi, mong muốn rằng nó sẽ giảm giá trong tương lai để người bán khống có thể mua nó lại với mức giá thấp hơn và hưởng lợi nhuận từ sự chênh lệch giá bán và mua. Bán khống có thể gây ra tình trạng giảm giá chứng khoán trong ngắn hạn và tăng giá trong dài hạn vì khi đến hạn, nhà đầu tư phải mua chứng khoán để hoàn trả số chứng khoán đã bán khống trước đó.



“Em đã tính xong hết rồi, nên mới được ăn cả ngã về không, mặc kệ sự phản đối của mọi người, cố chấp bán khống?”



“Mọi người phản đối? Không đến mức đó, tất cả nhân viên của em đều một lòng một dạ muốn vơ vét một khoản lớn trong lần giao dịch này. Biết rõ đây là chuyện kiếm tiền, còn có ai phản đối? Không phải ai cũng yêu nước thương dân, coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình.” Triệu Hàm Như bật cười.



Câu nói cuối cùng của cô mang theo sự châm chọc. Bởi vì lần vay thế chấp dưới chuẩn này mà người thầy năm xưa của cô và đám đầu tư bây giờ mắng cô là kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn. Bởi vì cô cố chấp, nên ông cụ đã từng khen ngợi tài năng của cô, lại nói móc cô trong đủ các trường hợp, thậm chí còn tức giận mắng cô.



Cô cảm thấy lạ, người quản lý quỹ đầu cơ vốn là kẻ đầu cơ, nhiều năm qua vẫn luôn bị mắng là con kền kền, con ruồi, quỷ hút máu… Sao bây giờ bọn họ lại có đạo đức cao như vậy? Năm xưa, bọn họ quậy giới tài chính châu Á đến mức trời rung đất chuyển, cũng không thấy bọn họ trách trời thương dân.
“Em biết, nhưng em cũng phải đánh cuộc, bởi vì rất có thể đây là cơ hội duy nhất. Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là chuyện em muốn làm, bây giờ chỉ cần dùng hết sức để làm ra kết quả hoàn mỹ hơn.” Triệu Hàm Như cười bất đắc dĩ.



“Số tiền của chúng ta không nhỏ, có thể sẽ gây sự chú ý hoặc là điều tra của nước Mỹ. Anh sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em, nhưng có rất nhiều chuyện không nằm trong dự đoán của chúng ta. Nếu có xảy ra sơ suất, một mình em phải đối mặt với cách ly thẩm tra thì sẽ rất phiền phức. Tuy anh sẽ không để chuyện này xảy ra, nhưng chẳng may nó xảy ra thì sao? Anh muốn em phải chuẩn bị sẵn tư tưởng, lần bán khống này liên quan đến nước cờ của quốc gia, không giống những lần giao dịch trước đây của chúng ta nữa.” Trên mặt Khúc Nhạc khó nén được lo lắng.



“Có thể ông Đường sẽ vứt bỏ anh lúc anh gặp khó khăn, nhưng anh sẽ vứt bỏ em lúc em gặp khó khăn sao?” Triệu Hàm Như cười nói. Cô rất tự tin, cô nắm chắc các thao tác của mình đều được tiến hành trong phạm vi pháp luật. Lần bán khống này không chỉ có một mình cô, cô không lo lắng mình sẽ gặp phiền phức lớn gì.



“Em nói xem?” Trong mắt Khúc Nhạc hiện lên sự đau lòng, đưa tay kéo Triệu Hàm Như vào trong ngực của mình, “Nếu em muốn dừng thì có thể nói với anh bất cứ lúc nào. Anh vẫn còn đang do dự…”



“Không có do dự gì cả. Anh từng nói với em, người làm nghề như chúng ta chính là cầu phú quý trong nguy hiểm, không muốn mạo hiểm thì làm sao kiếm được tiền? Có điều, số tiền không thể quá lớn. Nếu vượt qua mức độ nhất định thì ngân hàng sẽ không có khả năng bồi thường, chỉ có thể tuyên bố phá sản, vậy thì chúng ta sẽ mất vốn gốc.” Triệu Hàm Như tràn đầy tự tin.



“Chúng ta được phép mất vốn gốc.” Khúc Nhạc nói một cách đầy ẩn ý.



Triệu Hàm Như nhíu mày, “Các anh muốn phá hủy ngân hàng?”



“Chỉ là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thôi, không nhất định phải làm phiền đến ông Đường.”