Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 240 : Hợp tác
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
“Tôi biết rồi, cậu để lên bàn đi.” Khúc Nhạc vừa dọn dẹp phòng bếp vừa suy nghĩ phải nấu gì cho Triệu Hàm Như ăn. Cô bị anh chiều hư rồi,1cái miệng ngày càng kén ăn.
“Nếu anh không còn gì phân phó thì chúng tôi đi trước?” Bộ dáng “hiền lành” của Khúc Nhạc khiến mọi người nổi da gà, cả đám8thức thời đi về.
“Ừ, các cậu về khách sạn đi, có vấn đề gì thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nửa tiếng sau mở video họp.” Khúc Nhạc “một2lòng” cắt thức ăn, thuận miệng phân phó.
“May là Hiểu Văn đi rồi, nếu cô ta còn ở đây, thấy một màn này, thì không biết sẽ khổ sở thế nào nữa.”4Cao Hoan cảm khái.
“Nếu cô ta thấy một màn này, thì e rằng cằng lún sâu hơn. Người đàn ông thâm tình luôn thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn người đàn ông lãng tử tình trường.” Kiều Dương như cười như không nói. Cô ta là phụ nữ, ngày nào cũng làm việc chung với một người đàn ông có chất lượng cao như Khúc Nhạc, cần định lực vô cùng lớn để không động tâm.
“Làm sao có thể chứ? Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương.” Cao Hoan cười giễu, anh ta rất có lòng tin với mị lực của mình.
“Cho nên, anh chưa từng gặp được người phụ nữ nào nghiêm túc với anh.” Kiều Dương nhìn cửa phòng Triệu Hàm Như, trong mắt xen lẫn sự hâm mộ. Người đàn ông như Khúc Nhạc là người yêu trong mơ của phần lớn phụ nữ, đẹp trai nhiều tiền, một lòng thâm tình, săn sóc tỉ mỉ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chắc chắn là Triệu Hàm Như được anh nâng niu trong tay, yêu thương như bảo bối. Vận may của cô thật quá tốt rồi!
“Vậy còn cô? Cô cũng bị boss thu hút?” Cao Hoan trào phúng nhìn Kiều Dương.
“Tôi?” Kiều Dương cười giễu, “Anh nghĩ rằng tôi sẽ giẫm vào vết xe đổi của Nghiêm Hiểu Văn à? Không phải ai cũng tự mình đa tình như cô ta đâu. Không phải đồ của mình, có cầu cũng vô ích.”
Từ Dương gật đầu, người thông minh luôn biết điều mình muốn là gì.
***
“Hợp tác?” Lý Tịnh như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, “Cô biết ông ta là ai không? Cô có tư cách gì hợp tác với ông ta?”
“Đương nhiên là tôi biết.” Nghiêm Hiểu Văn vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.
“Ngay cả tôi cũng mất tư cách hợp tác với ông ta, cô thì dựa vào cái gì?” Ánh mắt Lý Tịnh sắc bén hung ác. Từ khi bà ta bị đuổi đến châu Phi, bà ta đã mất đi tất cả thể diện, không còn ở cùng một tầng lớp với Trần Kiều nữa rồi.
“Dựa vào tôi trẻ tuổi xinh đẹp.” Nghiêm Hiểu Văn mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển tự có phong tình.
Lý Tịnh khó nén giật mình, “Theo tôi được biết, cô có bằng cấp cao năng lực giỏi, dựa vào bản thân mình cũng có thể sống rất tốt, Trần Kiều đã 60 tuổi rồi, có đáng không?”
“Chẳng phải năm xưa bà cũng tuổi trẻ thông minh sao? Sao lại đồng ý ở bên người đáng tuổi cha bà là Khúc Tòng Giản?” Nghiêm Hiểu Văn không hề cảm thấy ý nghĩ của mình có gì không ổn.
“Không ngờ cô rất giống tôi.” Lý Tịnh vuốt vuốt tóc, hoàn toàn không ngờ mình sẽ nói loại chuyện này với một cô gái không có quan hệ gì, “Tôi gả vào nhà họ Khúc, làm bà Khúc hàng thật giá thật. Còn cô muốn leo lên Trần Kiều, chỉ có thể làm người không được tồn tại ngoài ánh sáng, như vậy cô cũng nguyện ý sao?”
“Trên bản chất chẳng có gì khác nhau.” Nghiêm Hiểu Văn cười giễu, “Tạo cơ hội cho tôi và Trần Kiều, đối với bà mà nói cũng không khó lắm nhỉ?”
“Cô đang cầu xin tôi à? Cầu xin cũng nên có thái độ của cầu xin.” Lý Tịnh vuốt ve tách trà, đại khái là thời gian qua quá nhàm chán, bà ta có vài phần cảm giác cùng chí hướng với người từng là trợ lý của con trai mình.
“Tôi không cầu xin bà, tôi đang nói chuyện hợp tác với bà, chúng ta có cùng một mục tiêu, nên bà giúp tôi cũng là giúp mình. Đối với Trần Kiều, thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, tôi là người hợp tác với ông ta chứ không phải là vật phụ thuộc.” Nghiêm Hiểu Văn ngạo mạn nói.