Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 242 : Che chở
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Anh, chúng ta cứ đi như vậy sao?” Trương Long nhìn bóng đêm thâm trầm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt không cam lòng. Hắn ta lăn lộn trong nước đã nhiều năm, khó lắm mới có địa vị cao ở thành phố C, vậy mà lại mất hết trong một đêm.
“Tính mạng quan trọng hay là cái tiếng lão1đại quan trọng?” Trương Gia nhấp một ngụm cà phê, dáng dấp vô cùng chín chắn. Hắn có thể cảm nhận được máy bay đang dần rơi xuống, nhìn ánh đèn thành thị trong bóng đêm, trái tim hắn dần ổn định lại.
“Anh, chúng ta vào sống ra chết nhiều năm như vậy mà nói không cần là không cần,8cũng quá tiện nghi cho lão chó già Trịnh Kính rồi!” Trương Long buồn bực nói.
“Mất thì mất, có sao đâu? Em ở trong nước chơi đao kiếm đổ máu, chỉ cần một câu nói của cấp trên là có thể làm cho em vạn kiếp bất phục, em nhìn xem trong thời gian này đã có bao nhiêu anh2em của em bị bắt rồi, chẳng lẽ em muốn đoàn tụ với bọn họ trong tù?” Trương Gia không cho là đúng nói.
“Em không thể mặc kệ bọn họ được.” Trương Long oán hận nói, với địa vị và danhh tiếng trên giang hồ của hắn ta, hắn ta không thể bỏ được cảm giác ủng hộ rầm rộ4của đàn em.
Trương Gia cảm thấy buồn cười, “Vậy em muốn quản như thế nào? Lão chó già Trịnh Kính được lệnh của Trần Kiều, muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, lúc này không trốn mới là đứa ngu. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ báo thù này.”
“Anh, anh có ý kiến hay rồi à?” Trương Long vẫn luôn chán nãn cũng mỉm cười.
“Bọn họ bức hai anh em ta đến nước này thì cũng đừng mong được sống tốt. Nếu để chúng ta thuận lợi trốn đi được, thì đừng trách chúng ta bánh ít đi, bánh quy lại. Không phải Trần Kiều muốn bước lên sao? Anh sẽ gửi tư liệu trong tay anh cho cơ quan liên quan tố cáo, để xem ông ta có thể thảnh thơi bao lâu.” Trương Gia cười tao nhã lịch sự, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
Tuy Trần Kiều là cáo già, đánh bọn họ trở tay không kịp, nhưng Trương Gia cũng không là phải là người bình thường, hắn đã có chuẩn bị từ sớm, chỉnh sửa nhược điểm của Trần Kiều và quan chức liên quan đến ông ta thành tư liệu, trong lúc chạy trốn, hắn cũng đã sai cấp cưới gửi tư liệu đi.
“Khi nào chúng ta có thể quay về?” Trương Long tràn đầy khát vọng.
“A Long, sao em lại có ý nghĩ này? Chẳng lẽ nước Mỹ không tốt sao? Không biết bao nhiêu người muốn di dân, còn em lại muốn trở về? Sau khi trở về, em sẽ làm gì? Lại làm trùm côn đồ? Nó không hề lâu dài, giống như bây giờ vậy, chỉ một câu nói của Trần Kiều, nói trở mặt liền trở mặt, nếu không phải chúng ta phản ứng nhanh, đúng lúc chạy ra, nói không chừng chúng ta đã thành cô hồn dã quỷ. Bây giờ chúng ta ra nước ngoài, có tiền trong tay, sống an ổn sống qua ngày, chẳng lẽ không được sao?”
“Làm sao vậy? Anh có cách ép hắn ra ngoài?” Hai mắt Triệu Hàm Như sáng lên.
“Còn chưa có cách. Hắn vừa xuống máy bay liền đi vào phố người Hoa, biến mất trong tầm mắt của Murs, chứng tỏ hắn và thế lực của phố người Hoa có liên hệ, trước đó đã được sự đồng ý che chở của Trình Báo. Nếu em tùy tiện đi trêu chọc hắn thì sẽ dẫn tới nguy hiểm. Vì vậy, lúc anh không có mặt, em không được phép điều tra chuyện này.”
“Vâng.” Triệu Hàm Như thất vọng lên tiếng, ủ rũ cúi đầu trở về.
“Đừng ủ rũ như vậy. Lúc Trương Gia còn ở trong nước, hắn đã leo lên được thế lực ở phố người Hoa. Bây giờ chúng ta đang ở New York, nhất định có thể nghĩ ra cách. Lẽ nào em không tin anh? Anh có một yêu cầu, em tạm thời đừng để ý chuyện này, chờ anh trở lại rồi nói.” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như lại.
“Yên tâm đi, em sẽ không dễ dàng đặt mình vào nguy hiểm. Chẳng lẽ anh không tin tưởng cách làm việc của em?” Triệu Hàm Như cười khổ, dù cô có nóng lòng báo thù thì cũng không đến mức ngay cả mấy ngày cũng đợi không được.
“Anh nói nghiêm túc với em. Anh tin em, nhưng lại lo lắng em sẽ vì chuyện này mà mất lý trí.” Khúc Nhạc nâng mặt Triệu Hàm Như lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh có ý gì? Anh cảm thấy em sẽ mất lý trí trước mặt Trương Gia?” Triệu Hàm Như nhíu mày.
“Nói đúng hơn là anh không lo lắng về em, mà anh lo lắng hắn sẽ gây xích mích. Nhìn hắn có vẻ trung hậu, thực tế thì lòng dạ rất sâu, chỉ sợ em không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ chủ động tìm em.” Trong mắt Khúc Nhạc tràn đầy sầu lo.
“Hắn dám tới tìm em? Vậy thì thật là tốt, em còn đang muốn tìm hắn tính sổ nữa đấy!” Triệu Hàm Như cười lạnh nói, Trương Gia một mình ở nước ngoài là thời cơ ra tay tốt nhất.
“Anh sợ em vọng động như vậy. Một cô gái tay trói gà không chặt như em tính sổ với hắn như thế nào? Murs sẽ không giúp em chuyện này, sau lưng Trương Gia lại có lão đại phố người Hoa che chở. Nếu em ra tay với hắn, người thiệt thòi sẽ là em. Dù Trương Gia có tới tìm em hay không, thì em cũng phải mặc kệ hắn, chờ anh trở lại xử lý. Biết chưa?”