Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 243 : Trêu chọc
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
“Biết, biết rồi, anh coi em là đứa trẻ ba tuổi sao? Đi nhanh đi, đừng để người ta đợi.” Triệu Hàm Như đẩy Khúc Nhạc đi, không kiên nhẫn với sự dong dài của anh.
“Gấp đuổi anh đi vậy hả?” Khúc Nhạc kéo vai Triệu Hàm Như lại, thuận thế hôn lên môi cô.
“Không phải anh đi thị sát vài dự án mới đầu tư sao? Ba ngày1là về, có cái gì mà không nỡ bỏ?” Triệu Hàm Như không giải thích được hỏi. Từ khi Khúc Nhạc đến nước Mỹ trấn giữ vụ bán khống, hai người bọn họ khôi phục lại cuộc sống sớm chiều ở chung, trạng thái anh anh em em, tình cảm càng thêm ổn định, bớt đi nỗi nhớ nơi đất khách quê người.
“Đồ vô tâm! Anh đi đây, em8ngoan một chút.” Khúc Nhạc cúi đầu cắn môi Triệu Hàm Như, đổi lấy sự kháng nghị mơ hồ của cô.
Hai người ở bên nhau quá lâu, khó tránh khỏi bước vào trạng thái vợ chồng già. Lần này Khúc Nhạc đi, Triệu Hàm Như thật sự không có cảm giác mong nhớ ngày đêm, uể oải không phấn chấn.
Trải qua nhiều chuyện, cô biết trên đời này sẽ2không có bất cứ người nào, bất cứ việc gì có thể tách bọn họ ra, nên lòng của cô dần yên ả.
“Thêm vào bán khống tài chính càng nhiều càng tốt, chúng ta đều nhất trí điểm này. Mọi người hãy yên tâm, tôi sẽ dốc sức giúp mọi người được hiệp nghị của ngân hàng…” Triệu Hàm Như đứng trước cái bảng trắng trong phòng họp, vừa4viết viết vẽ vẽ vừa gọi điện thoại, vẻ mặt vô cùng kiên định.
Tạ Doãn đứng ở sau lưng cô, cố gắng kìm nén nghi ngờ trên mặt, cho đến khi cô cúp điện thoại mới hỏi: “Boss, em cảm thấy thêm vào bán khống sẽ không có lợi cho chúng ta. Trước đây, chúng ta ký hiệp nghị với ngân hàng, giá cả tiện nghi chẳng khác nào cho không. Bây giờ giá cả càng ngày càng cao, nhưng lợi nhuận vẫn còn xa mục tiêu đã đặt ra. Nếu chúng ta lại thêm tài chính, thì áp lực trả ngân hàng mỗi tháng của chúng ta sẽ càng tăng.”
“Chỉ có một mình chúng ta bán khống lần này, một cây chẳng chống vững nhà, đến khi khủng hoảng vay thế chấp, đám ngân hàng cảm thấy lỗ, lại nghĩ ra mánh khóe bẩn thỉu gì đó, một cái tát đập chết chúng ta thì biết làm sao? Càng nhiều người bán khống, bọn họ càng không dám dính vào, bởi vì có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, có nhiều người dốc hết sức nghĩ đủ cách theo dõi từng hành động của bọn họ, tạo áp lực cho bọn họ, dù bọn họ không muốn theo quy củ thì cũng phải theo quy củ. Vì vậy mới có câu đoàn kết là lực lượng.”
“Việc gì cũng phải có mức độ, thêm nhiều người thì ngân hàng sẽ cảm thấy có khả năng phá sản, chúng ta không nhận được nửa xu, điều này cũng không có lợi lắm. Cho nên nói thời cơ rất quan trọng, nếu chúng ta qua được lần này thì nửa đời sau không cần lo nữa.” Triệu Hàm Như dùng bút gõ lên bảng, “Em xem, đây là số liệu tính toán tài chính vào sân, hạn mức cao nhất nhiều thế này, chỉ cần chúng ta lấp đầy lỗ hổng này thì thị trường sẽ ầm ầm sụp đổ.”
“Chẳng may có nhiều người nghe tiếng gió muốn theo bán khống lần này thì sao?”
Lần này, tuy Triệu Hàm Như không đi cùng Khúc Nhạc, nhưng lại dẫn theo một nữ vệ sĩ khó dây dưa, nhìn bề ngoài xinh đẹp trẻ con, không ngờ lại ra tay ác độc như vậy.
“Không có ý gì cả.” Triệu Hàm Như mỉm cười, khí thế trên người cô làm cho Trương Gia cảm thấy áp lực.
“Hàm Như, có chuyện thì nói rõ ràng, cần gì phải động tay động chân như vậy? Mau thả A Long đi!” Trương Gia kìm nén sự không vui, vẻ mặt hòa nhã khuyên nhủ.
“Trương Gia, tôi phát hiện anh rất giỏi đổi trắng thay đen, ác nhân cáo trạng trước.” Triệu Hàm Như đặt tách trà xuống, như cười như không nói: “Rõ ràng là em trai anh ra tay trước, sao lại đổ lên người tôi?”
“Mẹ nó! Con khốn kia, ra ngoài thông đồng đàn ông là lớn bản lĩnh hả? Mày dám nói chuyện với anh trai tao như vậy à? Đừng quên năm xưa ngày nào mày cũng chạy theo sau anh tao, hận không thể quỳ xuống liếm chân anh tao…” Trương Long bị ấn ở trên tường mà vẫn không thành thật, giãy giụa la hét ầm ĩ.
Quán trà này rất nổi tiếng ở phố Hoa, có nhiều người tới đây ăn sáng, phần lớn là người Hoa sống lâu tại phố người Hoa. Ồn ào bên đây khiến mọi người nhao nhao nhìn, những lời không sạch sẽ trong miệng Trương Long khiến họ nghĩ ngợi lung tung, ánh mắt nhìn Triệu Hàm Như tràn đầy mờ ám.
“Demi, tát anh ta mấy bạt tay, tát đến khi nào anh ta không nói bậy nữa thì thôi.” Triệu Hàm Như lạnh nhạt cầm tách trà gõ không to không nhỏ xuống bàn, không nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trương Gia.
Demi không hiểu tiếng Trung nên không biết lúc nãy Trương Long la hét cái quỷ gì. Cô ấy chỉ biết trung thành tận tâm làm theo lời Triệu Hàm Như nói, dùng sức tát lên mặt Trương Long.
“Hàm Như, cô đừng quá phận!” Vẻ mặt Trương Gia hoàn toàn thay đổi, hắn đập bàn một cái, có thể thấy được giá trị võ thuật của hắn là con số không. Từ trước đến nay, hắn chỉ biết trốn sau lưng Trương Long làm chuyện xấu. Bây giờ hắn thấy Trương Long bị đánh, ngoại trừ tức giận chất vấn thì cũng không thể làm gì.
Hắn biết nước Mỹ là địa bàn của Triệu Hàm Như, nên mới có mắt mà hẹn cô ở phố người Hoa. Thấy cô dẫn theo nữ vệ sĩ, hắn cũng không đặt cô vệ sĩ trẻ con đó vào mắt. Dù sao ở đây cũng là địa bàn của người Trung Quốc, người nước ngoài luôn không dám gây chuyện ở đây, ai ngờ Demi lại như không biết điều này mà đột nhiên làm khó dễ.