Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 189 : Hồng Môn Yến

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Tiêu Phi vô cớ truyền chỉ, Kỷ Vân Thư bất đắc dĩ chỉ có thể tuân chỉ.



"Được!" Nàng đồng ý.



Sau khi cung nhân truyền xong tin tức thì lập tức rời đi!



Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái: "Theo lý, hôm nay tướng quân Khúc Khương sẽ tiến cung, Tiêu Phi vì sao còn có tâm tư tuyên triệu ta tiến cung?"



"Nếu nàng không muốn đi thì không cần phải đi, có bổn vương che chắn giúp nàng."



"Không cần thiết phải như vậy, có lẽ Tiêu Phi chỉ muốn hỏi về vụ án mất tích lần này."



"Nàng có thể ứng phó được không?" Cảnh Dung hỏi.



Trong lòng Kỷ Vân Thư do dự, nói: "Chưa nói tới có thể ứng phó hay không, lần trước không phải vẫn sống và rời khỏi cung đó sao!"



Cảnh Dung ngay lập tức nhăn mày lại, nghiêm túc nói: "Nàng và ta cùng nhau tiến cung lần này, nếu nàng còn dám đi trước, vứt bổn vương lại, bổn vương sẽ xử đẹp nàng."



Ôi trời!



Sao lại như thế này?!



Đối diện với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Cảnh Dung, Kỷ Vân Thư theo bản năng lui ra phía sau một bước, gật đầu.



Nàng nói: "Nhưng nếu như ta thật lâu vẫn chưa ra khỏi cung, Vương gia cũng không cần chờ ta."



Cảnh Dung hiểu ý của nàng.



Trong khoảnh khắc, khuôn mặt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, nói với nàng: "Nếu như Tiêu Phi dám giam cầm nàng ở trong cung, bổn vương sẽ mang theo người xông vào trong đó, thấy một giết một."



Nàng xấu hổ đỏ mặt!



Cần phải bạo lực như thế hay sao?



Kỷ Vân Thư không có lời nào để nói.



"Sau khi tiến cung, ta sẽ an bài mấy tiểu thái giám canh giữ ở ngoài điện Tiêu Phi, nếu có chút động tĩnh nào, bọn họ sẽ lập tức báo cho ta biết." Cảnh Dung nói tiếp.



"Không cần!"



"Cần thiết!"



Thái độ của hắn rất kiên quyết!



Không trì hoãn thêm thời gian, hai người đi tới xe ngựa chuẩn bị tiến cung, Vệ Dịch bỗng nhiên lao ra, túm chặt cánh tay Kỷ Vân Thư, làm thế nào cũng không chịu buông tay.



"Thư nhi, hãy đi cùng nhau!" Vệ Dịch nói một cách đáng thương!



"Vệ Dịch, ta không phải đi chơi, ngươi ngoan ngoãn chờ ở chỗ này, ta rất nhanh sẽ về."



Vệ Dịch lắc đầu!



"Nghe lời!"



Vệ Dịch vẫn lắc đầu!




Một số người, thậm chí còn cắn môi, hận không thể nhào vào trong lòng ngực nàng.



Đây còn không phải là hiệu quả từ một vụ án mất tích hay sao? Không ngờ đã khiến cho thanh danh của nàng trở nên vang dội!



Còn thu hút đám "ong bướm" này.



Nàng nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt của những oanh oanh yến yến kia, đi đến giữa đại điện.



Sau đó nàng chắp tay: "Tham kiến Tiêu Phi!"



Tiêu Phi mang vẻ mặt trìu mến, khóe miệng hiện lên tươi cười, giọng điệu ôn hoà, nói: "Kỷ tiên sinh không cần đa lễ, lần này bổn cung mở tiệc trong cung là vì tiên sinh, hy vọng tiên sinh sẽ không trách bổn cung tự tiện làm chủ."



Hả?



Mở tiệc cho nàng?



Đây là tình huống gì vậy?



"Thảo dân không hiểu ý của nương nương."



"Tiên sinh phá được vụ án mất tích, toàn bộ trong kinh thành đều nói tiên sinh quả thực rất thần kỳ, rất nhiều tiểu thư danh môn đều muốn nhìn thấy diện mạo tiên sinh. Bổn cung nghĩ, tiên sinh sớm hay muộn cũng phải cưới vợ sinh con. Hôm nay các tiểu thư tới đây, nếu không phải là tài nữ tướng môn, chính là thư hương thế gia. Bổn cung tin tưởng, bọn họ đều xứng đôi với tiên sinh tài trí."



Cái gì?



Đây là đang mai mối giúp nàng sao?!



Trong lòng bàn tay Kỷ Vân Thư ướt đẫm mồ hôi!



Tiêu Phi này, bà ta đang muốn làm gì?



Kỷ Vân Thư cúi đầu: "Đa tạ ý tốt của nương nương, thảo dân xuất thân bần hàn, không dám nghĩ loạn."



"Từ xưa tới nay đều không sợ người khổ, chỉ sợ người khổ tâm. Tiên sinh được Dung Vương coi trọng, hiện giờ phá được vụ án mất tích, Hoàng thượng không ngừng hết lời khen ngợi, tương lai thăng chức rất nhanh, đó là chuyện sớm hay muộn."



"Tâm ý của nương nương, thảo dân xin nhận, nhưng hiện giờ thành gia, thật sự còn quá sớm."



Nàng từ chối lần nữa!



Khóe miệng Tiêu Phi hơi nhếch lên một chút, kiên nhẫn nói: "Tiên sinh không cần phải nóng lòng từ chối bổn cung, không bằng hãy ngồi xuống, chậm rãi nói chuyện."



Kỷ Vân Thư không có lựa chọn nào khác, nàng đã thâm nhập vào trong hang hổ, trốn cũng không thoát!



Nàng đành phải ngồi xuống một bên.



Nhưng từng đôi ánh mắt tò mò và khao khát nhìn qua khiến cả người nàng đều cảm thấy khó chịu.



Đột nhiên, một giọng nói truyền đến: "Kỷ tiên sinh dáng người mảnh khảnh, lại thông minh như thế, tướng mạo nhất định rất đẹp. Nếu như không ngại, có thể tháo mặt nạ xuống hay không?"



Đám nữ tử đều liên tiếp gật đầu tán thành, muốn nhìn thấy dung nhan tuấn tú của nàng.



Tiêu Phi âm thầm cười một tiếng âm hiểm, ngay sau đó nói: "Kỷ tiên sinh, một khi đã như vậy, ngươi hãy tháo mặt nạ xuống đi."



Thì ra, đây là một Hồng Môn Yến!