Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 190 : Bàn tính của Cảnh Huyên

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Nàng sớm đã bất an khi Tiêu Phi có lòng tốt mời nàng!



Nhưng không ngờ bà ta lại có ý xấu như vậy!



Kỷ Vân Thư hạ ánh mắt xuống, bình thản ngồi yên, giống như những lời Tiêu Phi nói đều không lọt vào trong lỗ tai nàng.



Không đồng ý cũng không trả lời.



"Kỷ tiên sinh, phải chăng có chỗ khó xử?" Tiêu Phi thấy nàng hoài nghi, nhướng mày lên hỏi.



Trong giọng nói rõ ràng không hề có ý tốt.



Một trong những nữ tử cũng phụ họa nói theo: "Hay là tiên sinh cố ý che mặt chính là vì tướng mạo xấu xí? Nhưng ta thấy nửa khuôn mặt lộ ra của tiên sinh vẫn khá nổi bật, chắc chắn là người anh tuấn."



Người thời xưa, thật sự thích tâng bốc người khác!



Kỷ Vân Thư nâng mí mắt lên, liếc mắt ngắm nghía nàng kia một cái, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp với đôi môi đỏ, cũng xem như thanh tú, đáng tiếc, không thể che dấu được cặp mắt tự cao tự đại.



"Cô nương quá đề cao tại hạ, ta bất quá là một thường dân, nửa khuôn mặt này khá tốt, chung quy có thể bù đắp được thiệt hại cho nửa khuôn mặt kia của ta."



"Ý của tiên sinh, nửa khuôn mặt khác bị khuyết tật?"



"Đúng vậy!"



Nàng thẳng thắn trả lời!



Nữ tử ngay lập tức nghiêng đầu, nâng ống tay áo thêu hoa lên trên chóp mũi, nhăn mày lại.



Hiện lên bộ dáng có ý ghét bỏ!



Kỷ Vân Thư thu hết thần sắc và động tác của nữ tử này vào trong mắt, khóe miệng không thể không hiện lên một sự khinh miệt.



Mặc dù có khuôn mặt đầy phấn, nhưng đó chỉ là một loại phấn thô tục!



Tiêu Phi vờ như liếc mắt một cái, nói: "Tướng mạo tiên sinh như thế nào, chỉ cần tháo mặt nạ xuống sẽ rõ ràng ngay. Nếu tiên sinh nhìn trúng tiểu thư nào đó trong này, bổn cung sẽ mai mối giúp ngươi."



Kỷ Vân Thư chắp tay với ý định từ chối: "Thảo dân......"



Không đợi nàng mở miệng, Tiêu Phi vung ống tay áo lên, ngắt lời nàng nói: "Tiên sinh đừng từ chối."



Thật sự hùng hổ doạ người!



Kỷ Vân Thư hiểu rất rõ, giờ phút này bản thân mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng, chỉ có thể mặc kệ những cành trúc trong tay Tiêu Phi tùy ý chọn loạn.



Thôi, muốn nhìn thì cứ nhìn đi!



Có lẽ những nữ nhân mặt đầy phấn này sau khi nhìn thấy tướng mạo của nàng, toàn bộ sẽ sợ tới mức chết khiếp, vậy cũng tốt!
Thấy Kỷ Vân Thư chậm rãi không nói gì, Cảnh Huyên bỗng chốc kéo tay nàng, thân mật nói: "Nếu như đã ra ngoài, vậy không ngại ra phía sau điện cùng với bản công chúa."



"Đa tạ công chúa đã mời, nhưng hiện tại không còn sớm nữa, cáo từ."



Kỷ Vân Thư rút cánh tay về, khuôn mặt không có biểu tình chuẩn bị cất bước rời đi.



Sau một khoảnh khắc ——



"Chẳng lẽ tiên sinh không muốn gặp Vệ Dịch sao?"



Hả?



"Ngươi vừa nói gì?" Kỷ Vân Thư dừng bước, xoay người lại hỏi.



Cảnh Huyên thất vọng: "Thì ra trong lòng tiên sinh lo lắng nhất, chính là Vệ Dịch!"



"Vì sao nhắc tới hắn? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"



"Không phải tiên sinh đang vội ra khỏi cung hay sao?" Cảnh Huyên xoay người qua, hai tay ôm ngực, có chút vui đùa.



Kỷ Vân Thư lo lắng, nghiêm túc nói: "Công chúa, nếu người muốn gây khó khăn cho ta thì cứ tự nhiên, nhưng đừng thương tổn tới Vệ Dịch."



"Bản công chúa khi nào nói sẽ thương tổn tới hắn? Ta bất quá chỉ sai người mang hắn tiến cung, hiện tại tiểu tử kia đang nhàn nhã ăn điểm tâm ở phía sau điện. Như thế nào, hiện tại có bằng lòng theo ta ra phía sau điện hay không?"



Sắc mặt Kỷ Vân Thư nôn nóng, không hề do dự nói: "Mang ta đi tìm hắn."



"Được!" Cảnh Huyên cực kỳ vừa lòng.



Vì thế, Cảnh Huyên lập tức kéo theo nàng, vội vã đi về phía sau điện.



Dọc theo đường đi, Cảnh Huyên có chút lo lắng hỏi nàng: "Lần trước ta có nói với mẫu phi về vụ án mất tích, sau khi mẫu phi nghe xong, không hiểu vì sao lại cấm túc ta ở trong cung, không cho ta ra khỏi cung. Sau đó ta nghe nói ngươi và hoàng huynh bị thương, ta thật sự rất lo lắng."



Giọng điệu của Cảnh Huyên hoàn toàn mang theo lo lắng.



Thì ra ——



"Là ngươi?" Kỷ Vân Thư kinh ngạc.



Cảnh Huyên không rõ: "Cái gì là ta? Ta thật ra đang muốn hỏi ngươi một chút, ngươi bị thương thế nào?"



Nàng lắc đầu: "Ta không sao!"



Kỷ Vân Thư nói với giọng lạnh lùng tới cực hạn!



Không ngờ, thì ra Cảnh Huyên đã nghe lén nàng và Cảnh Dung nói chuyện, sau đó bất cẩn nói lại với Tiêu Phi, lúc này mới xảy ra chuyện Diệc Vương nhanh chân đến trước bắt được Cam Trù Lương.