Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 191 : Bớt

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Phía sau Chương Chất điện.



Vệ Dịch dạo bước đi quanh, tới tới lui lui ở bên ngoài, không ngừng nhìn xem xung quanh.



Vệ Dịch vốn đang ở bên ngoài Dung Vương phủ chờ Kỷ Vân Thư trở về, không ngờ có người trong cung tới, nói với Vệ Dịch nếu muốn tìm Kỷ Vân Thư thì theo bọn họ tiến cung.



Lang Bạc thân là cận vệ Dung Vương, tất nhiên không thể kháng lại ý chỉ của công chúa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Dịch bị mang đi.



"Vì sao Thư nhi vẫn chưa tới?"



Vệ Dịch nhìn xung quanh hồi lâu!



Bước chân hắn bồi hồi tại chỗ một hồi thật lâu, sau đó thối lui.



Đột nhiên sau lưng hắn đụng phải một người!



Lộp bộp ——



Âm thanh của những hạt ngọc trai rơi xuống mặt đất.



Vệ Dịch hốt hoảng, quay người lại lập tức nhìn thấy một bà lão đang cúi người để nhặt đồ lên.



Những viên ngọc trai rơi đầy đất, vương vãi khắp nơi.



"Thực xin lỗi, ta không cố ý, thực xin lỗi, ta giúp bà nhặt chúng."



Vệ Dịch nhanh chóng cúi người ngồi xổm xuống, giúp đỡ bà lão nhặt những hạt ngọc trai.



"Là lão nô không tốt, đụng vào công tử." Bà lão thở hổn hển nói, cúi đầu xuống thấp hơn, đôi tay già nua nhăn nheo, run rẩy nhặt từng hạt ngọc trai để vào trong hộp gỗ.



Vệ Dịch vội vàng xua tay: "Không phải, là ta đã đụng phải bà bà, là ta sai, không phải bà bà không tốt!"



Bà lão ngẩng đầu lên, mái tóc hoa râm rối bù trên trán, vẻ ngoài hốc hác, nếp nhăn lấp kín khuôn mặt, cực kỳ tiều tụy.



"Công tử hãy để lão nô tự nhặt chúng lên."



"Không sao, ta giúp bà bà cùng nhặt."



Tay chân Vệ Dịch tương đối linh hoạt, lau khô những hạt ngọc trai trên quần áo mình, sau đó mới đặt vào trong hộp.



Sau khi nhặt hết ngọc trai cho vào trong hộp, lúc này Vệ Dịch mới cẩn thận nâng bà lão đứng dậy.



"Bà bà không sao chứ?"



"Lão nô không sao, đa tạ công tử."



"Không sao không sao!" Vệ Dịch tươi cười rạng rỡ.



Bà lão ôm hộp gỗ trong tay, vẻ mặt hiền lành, cung kính khom người.



"À, thì ra vẫn còn một hạt ở trên mặt đất." Vệ Dịch lập tức hô lên một tiếng, nhanh chóng xoay người nhặt lên.



Khi Vệ Dịch vừa cúi người xuống, phía sau cổ hắn hiện ra một cái bớt có hình cánh hoa màu đỏ.



Bà lão vô tình nhìn thấy nó!




"Ta không biết nói với ngươi thế nào."



"Bản công chúa chưa bao giờ thật tình thích một người, lần này ta đối với ngươi là chân tình. Tâm ý này của ta, vì sao ngươi không hiểu?"



Cảnh Huyên cực kỳ nghiêm túc!



Nàng vốn định duỗi tay kéo kéo Kỷ Vân Thư, nhưng tay vừa vươn ra, lại rơi vào khoảng không.



Kỷ Vân Thư lùi ra sau một bước, ngược lại, nói với Vệ Dịch: "Vệ Dịch, ngươi xoay người sang chỗ khác."



"Ồ!"



Vệ Dịch rất ngoan ngoãn, cũng không hỏi vì sao, nói một tiếng đồng ý và dịch bước chân, xoay người đi.



Cảnh Huyên không hiểu vì sao, nàng đang vừa mới chuẩn bị hỏi, cổ tay đột nhiên bị Kỷ Vân Thư cầm lấy, nâng lên.



"Ngươi làm gì vậy?"



"Làm công chúa mất hết hy vọng."



Hả?



Kỷ Vân Thư nhanh chóng ấn tay nàng về phía trước ngực mình.



Cảnh Huyên lập tức đỏ mặt, nhưng đợi đến khi bàn tay rõ ràng dán ở trước ngực Kỷ Vân Thư, cả người nàng bắt đầu run lên.



Hai mắt trừng lớn!



Cả người nàng cứng đờ hồi lâu, hít một hơi thật sâu, không thể tin nổi nói: "Ngươi...... là nữ?"



Kỷ Vân Thư buông tay nàng ra, nhẹ nhàng gật đầu.



Sau đó nói: "Nếu như ta không đoán sai, mẫu phi ngươi, cũng đã biết ta là thân nữ tử."



"Không có khả năng!" Sắc mặt Cảnh Huyên trắng bệch, dùng sức lắc đầu.



Chân tướng này, tới quá nhanh!



Kỷ Vân Thư lạnh mặt: "Hôm nay mở tiệc, nếu không phải công chúa xuất hiện, chỉ sợ Tiêu Phi nương nương sẽ chỉ định loạn uyên ương, ta tất nhiên sẽ bị lộ ra thân phận nữ tử."



Cảnh Huyên liên tục lui ra phía sau vài bước.



Nàng vẫn liều mạng lắc đầu.



"Không có khả năng! Mẫu phi không có khả năng biết ngươi là nữ, mẫu phi rõ ràng biết ta đối với ngươi...... Tóm lại, không có khả năng! Không, nếu như mẫu phi đã biết ngươi là nữ, không có lý gì mà không nói cho ta."



Ngay lập tức, nước mắt tràn mi!



Kỷ Vân Thư trầm ngâm một tiếng: "Có lẽ, bà ấy chỉ chưa kịp nói cho ngươi biết."



"......"



"À, công chúa không phải muốn biết tướng mạo của ta hay sao? Ta sẽ tháo mặt nạ xuống, để ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng."