Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 193 : Người trên xe lăn thần bí

Ngày đăng: 18:40 30/04/20


Bên ngoài cửa cung!



Bầu trời đã tối đen!



Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch tới chỗ cửa Nam, dọc theo đường đi thật ra có tiểu thái giám mang theo đèn lồng, thắp sáng con đường dưới chân.



Xe ngựa Dung Vương phủ chờ ở bên ngoài, Lang Bạc cũng có mặt ở đó.



"Kỷ tiên sinh, cuối cùng ngài cũng ra tới." Lang Bạc lo lắng.



Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu.



Lang Bạc nhìn về phía Vệ Dịch, quan tâm hỏi, "Vệ công tử, công chúa có gây khó dễ với ngươi hay không?"



Vệ Dịch lắc đầu, mỉm cười rạng rỡ, "Không có!"



"Vậy là tốt rồi, trời đã không còn sớm nữa, hai vị lên xe ngựa trước đi, Vương gia chắc hẳn sẽ nhanh ra ngoài."



Vệ Dịch thật ra không do dự chút nào đã chui vào trong xe ngựa, ăn uống no đủ, hắn tự nhiên có chút mệt mỏi.



Nhìn Vệ Dịch như vậy, Kỷ Vân Thư muốn cười, nhưng tâm tư nặng nề lại khiến nàng cười không nổi.



Lúc nàng đang chuẩn bị nhấc chân lên xe ngựa, nàng quay người lại nhìn thoáng nhìn đoàn người đang đi ra từ trong cung, thấy có ba người mang sắc mặt nghiêm túc, bước chân kiên định, ngẩng đầu mà bước.



Thì ra là Uất Trì Lâm và hai viên tướng nhỏ khác của hắn.



Thấy ba người đều mặc áo giáp, Kỷ Vân Thư nói một tiếng, "Ba người kia là người Khúc Khương? Lúc trước chính là vị tướng quân đã mang ba vạn binh mã để đến đấu với mười vạn binh mã?"



Lang Bạc nhìn lại, gật đầu, nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, tiên sinh quả nhiên học thức uyên bác, lúc trước ở trong miếu đổ nát liếc mắt một cái đã nhìn thấu được đoàn người kia là người Hồ Ấp. Hiện tại ngài cũng chỉ nhìn thoáng qua, đã biết bọn họ là người Khúc Khương, thật sự bội phục."



Những lời khen này, Kỷ Vân Thư căn bản không nghe lọt tai.



Ánh mắt nàng vẫn luôn chú ý ở trên người Uất Trì Lâm.



Một lúc thật lâu, nàng nghiêng đầu, nhíu nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ!



"Tiên sinh? Có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?" Lang Bạc hỏi.



Nàng lắc đầu, nhìn ba người kia bước lên xe ngựa rời đi.



Đúng lúc này, nàng quay đầu một cái, lập tức nhìn thấy Kỷ Lê và Kỷ Hoàn.



Nàng nhanh chóng cúi đầu, vội vã bước lên xe ngựa, duỗi tay xốc bức mành lên, trộm nhìn hai người kia càng lúc càng xa.



Trái tim treo cao cũng chậm rãi hạ xuống!



"Nên tới, luôn sẽ tới!" Nàng nhẹ giọng thầm thì một câu.



Danh hiệu "Kỷ tiên sinh" đã lan truyền như thế nào ở trong kinh thành, Kỷ Lê và Kỷ Hoàn không có lý do không biết, chờ sau khi xử lý xong chuyện Khúc Khương, chỉ sợ sẽ tìm tới nàng phiền toái.



Ngẫm lại đến lúc đó nàng phải lo lắng ứng phó thế nào, nàng bỗng cảm thấy đau đầu!




"Suy nghĩ của nàng cũng giống với bổn vương!"



.......



Trong khách điếm.



Lý Thời Ngôn lúc này đang chống cằm ngồi ở bên cạnh bàn, duỗi tay khiêu khích đèn dầu trước mặt.



Rất có tâm tư!



Tiểu Lộ Tử vừa thu dọn những thứ xung quanh, vừa hỏi, "Thế tử, chúng ta thật sự phải rời khỏi kinh thành sao?"



"Nếu bây giờ không đi sẽ không thể đi được nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đi!"



"Vâng vâng!" Động tác của Tiểu Lộ Tử nhanh hơn một chút.



Lý Thời Ngôn liếc mắt xem xét hắn một cái, khi vừa mới chuẩn bị đứng dậy.



Uy —



Một cây ngân châm đột nhiên xuyên qua khe cửa nhỏ bắn vào.



Cũng may Lý Thời Ngôn phản ứng rất nhanh, vọt người một cái đã trốn thoát khỏi nó.



"Thế tử cẩn thận!" Tiểu Lộ Tử hét lên một tiếng.



Ngay sau đó mấy cây ngân châm liên tiếp được bắn vào.



Lý Thời Ngôn bỗng nhiên mở chiếc quạt xếp luôn mang theo bên mình, vẫy vẫy, chắn mấy cây ngân châm, chúng vòng qua người hắn, bắn ở trên giường gỗ đỏ.



May mắn may mắn!



Nhưng mấy cây ngân châm này, không hề mang theo sát ý.



"Kẽo kẹt" một tiếng!



Cửa phòng mở ra.



Khi Lý Thời Ngôn nhìn thấy người ngoài cửa phòng, căn bản không hề kinh ngạc, ngược lại vẻ mặt giống như tro tàn, thu quạt xếp trong tay.



Hắn thở dài một tiếng, ngồi xuống, oán giận nói.



"Ta biết ngươi sẽ tìm tới đây."



Lúc này ở ngoài cửa có hai người.



Một người đứng!



Một người ngồi ở trên xe lăn!