Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Nói lòi từ biệt (1)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Từ trong rừng đi ra, bởi vì thời gian đã là giữa trưa, nên dưới sự dẫn
dắt của Trần Lạc Nguyên mọi người đi xuống vào một đình viện khác ở giữa chân núi để dùng bữa. Có thể nhìn ra được Trần Lạc Nguyên cũng là người đam mê cảnh đẹp, khu rừng núi này đối với sản nghiệp cá nhân mà nói thì diện tích khá rộng, nhưng những cảnh đẹp ở nơi đây cũng đã khai phá
được mấy khu. Đình viện này nằm ở một bên khác của khu rừng, ấn giữa
rừng cây, phía tây gần với khe suối thăm thẳm, đang độ hoa cỏ xanh tươi, chung quanh cảnh sắc làm con người ta thoải mái. Ninh Nghị nhìn thấy,
cũng không khỏi cảm thấy ước ao.
Tuy nhiên điều này cũng không có gì đáng để nói, văn minh càng về trước, kết cấu của Kim tự tháp càng
kinh người. Trần gia nội tình hùng hậu, nhưng so với Khang Hiền mà nói,
vẫn không đáng là gì. Thấy Ninh Nghị thích thú, lão nhân gia không cho
là đúng:
- Người không nhiều, xung quanh cũng không nối liền,
hơn nữa có chút vắng vẻ, không thật thuận tiện cho lắm. Chung quanh đây
giá đất rẻ, nếu ngươi thích, được, khu
rừng bên kia hình như là của ta...
- Là khu nào ạ?
- Chắc là hai ngọn núi đó, cũng không có ai ở, không trồng trọt, đất bỏ
trống, ta cũng không biết mấy ngọn nào, tóm lại, nếu ngươi thích, ta
tặng ngươi, thế nào?
Bây giờ, nếu là đại địa chủ thật sự, có quan hệ quan trường, đất đai trong tay phải có đến mấy vạn thậm chí mười mấy vạn mẫu, đây thậm chí còn là diện tích đất canh tác có hiệu ích sản
xuất kinh tế. Sản nghiệp trong tay Khang Hiền rốt cuộc có bao nhiêu,
Ninh Nghị đương nhiên không rõ, thứ này không có cách nào để nghe ngóng
thậm chí không thể đoán, khả năng bản thân ông ta cũng không rõ.
Hai người nói chuyện vài câu, Ninh Nghị tất nhiên là không cần đất của ông ta. Kỳ
thật hắn cũng chi là ý tưởng đột phát cảm thấy có thể xây dựng một sơn trang nghi hè xinh đẹp mà thôi, tuy nhiên nghĩ kỹ lại, loại làm ăn này trước
mắt cũng không tính là sản nghiệp có lợi nhuận ổn định gì. Cũng vì phục
vụ con người, những nơi để con người ta xả hơi trong thành Giang Ninh
chỗ nào cũng có, thế giới này cũng không có ô nhiễm công nghiệp gì,
phương thức cuộc sống mang tiết tấu nhanh gì gì đó cũng không, con người căn bản cũng không cần thiết phải dồn hết tâm sức đi tìm nơi để trốn
tránh gì đó. Thực sự nếu xây dựng ra, chăm chỉ một chút cũng không phải
trao đổi luận bàn một số tri thức liên quan đến kỹ thuật khóa tay, người này thật ra rất thú vị, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tư Tiểu Hổ cũng dạy cho hắn Kim Cương Bát Thức cơ bản của Ba tử quyền,
theo sai lại nói nếu thực sự gặp kẻ địch, không cần dùng Ba tử quyền
hoặc những quyền pháp không quen thuộc gì khác, hắn quen thuộc kỹ thuật
khóa tay, loại đánh nhau kịch liệt trực tiếp này, sẽ dùng những cái đó,
nhưng thứ còn lại coi là sáo lộ học cũng không sao cả. Bắt tay vào từ
cái quen thuộc nhất, khi đã đánh nhiều, thì cái gì cũng sẽ biết thôi.
Đương nhiên, cơ thể này bây giờ mới ngoài hai mươi, chuyện của tương lai ai có thể nói rõ được chứ.
Sau tiết Thanh Minh, Lý Sư Sư cùng với một nhóm tài tử kinh sư rời đi, Tần
Thiệu Hòa Tần Thiệu Khiêm cũng lần lượt rời khỏi Giang Ninh, ngày tháng
lại trở về với tiết tấu
vốn có của nó, ban ngày giảng bài, đọc tiểu
thuyết, làm thí nghiệm, nói chuyện cùng Vân Trúc, đùa giờn cùng Nguyên
cẩm Nhi, đánh cờ năm quân với Tiểu Thiền, hoặc nghe Tô Đàn Nhi nói một
vài chuyện trong ngành vải, nói chuyện nhà, thỉnh thoảng chém gió cùng
hai đệ tử Chu Bội Chu Quân Võ, nói chuyện khoa học tương lai cứ thế qua
tháng ba, chuẩn bị bước vào hè, đây có lẽ là khoảng thời gian làm con
người ta thoải mái nhất trong năm, nhiệt độ không khí thích hợp, ôn hoà, Gianh Ninh cũng khoác trên mình sự yên lành. Mỗi lần đi trên con phố,
không khỏi sinh lòng thỏa mãn tất cả mọi người đều tìm thấy hạnh phúc.
Vốn cho rằng trong tháng tư sẽ khởi động, nhưng Tô Đàn Nhi mới nắm giữ nhà
lớn, nhất thời bỏ đó hơn phân nửa để đến bên phụ thân cũng không dễ
dàng, lộ trình cuối cùng phải chậm trễ một chút. Ninh Nghị có thể ở lại
thêm một t, Vân Trúc đương nhiên cũng rất vui, bây giờ quan hệ giữa nàng và cả nhà Tần lão rất tốt, hai người thỉnh thoảng còn gặp nhau ở Tần
phủ.
Ninh Nghị quay đầu ngẫm lại, đến nơi này vừa tròn hai năm, những dấu vết khó phai mà cuộc sống trải qua đã in trong hắn vẫn chưa phai
hết, tuy nhiên những ngày tháng này, thật đúng là hai năm nhàn rỗi nhất. Chi là thời gian này hai năm trước, Tần lão dựng quán cờ bên sông Tần
Hoài, nên hắn thường ra đó xem. Quán trà bên sông bây giờ vẫn còn, nhưng quán cờ đã không còn nữa, Tần lão bây giờ cũng đang bị một số người nào đó chú ý, không khỏi làm người ta trong lòng sinh ra cảm giác gió mưa
sắp đến, một vài chuyện nào đó đăng sắp phát sinh.