Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đêm lửa (3)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Nhà cửa như rừng, mái hiên san sát. Trong bóng đêm, những ngọn đèn từ
các căn nhà trong thành kéo thành một chuỗi đốm lửa, giăng ngang dọc
quanh khắp thành Biện Kinh trong đêm tối cuối mùa hè đầu mùa thu này.
Thời gian ăn tối đã sớm qua đi, bóng sắc đêm càng lúc càng sâu, nhưng
những tiếng ồn ào trong thành Biện Kinh vẫn không có dấu hiệu giảm bớt
đi. Trải qua hơn hai trăm năm kế thừa đến nay, thành Biện Kinh hoàn toàn là trái tim xung yếu của Võ triều, tụ tập thương khách thiên hạ, thông
suốt khắp nơi. Mỗi ngày số thương nhân lữ khách đi qua nơi này tới khắp
Bắc Nam nhiều không kể xiết. Khoa cửa được tổ chức mỗi năm hoặc vài năm
một lần tụ tập tài tử anh kiệt trong thiên hạ, ở nơi đây cũng tập trung
các quan viên có quyền lực lớn nhất khắp thiên hạ này, vờn quanh ngự tọa của bậc đế vương, chúa tể sự vận động của thiên hạ.
Từ Tùy
Đường tới nay, buôn bán dần phát đạt, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng được
hủy bỏ. Thành thị phải nói là vốn không có đêm, dù là thời điểm yên lặng nhất khi rạng sáng thì cũng có một mảng đèn đuốc lớn sáng lên ở trung
tâm. Mà lúc này đang là cuối những tháng nóng nhất, thời tiết nóng bức
khiến cho người trong thành thị lại càng không đi ngủ sớm. Bên đường,
trong tiểu viện, thanh lâu, quán trà, mọi người hoặc yên lặng hoặc ầm ĩ
điểm xuyết thêm, bên trong cái khô nóng lại là cảnh tượng phồn hoa mà
yên bình.
Chiến sự ở phương Bắc cũng không ảnh hưởng tới nhịp bước của tòa thành thị này, triều đình hành động hoặc ít hoặc nhiều thì cũng chẳng tạo lên gợn sóng quá lớn ở trong thành thị. Điều động quân
đội, vận chuyển vật tư, tất cả đều được lặng lẽ tiến hành trong một loại khí thế khổng lồ, dường như ai cũng có thể cảm giác được hoạt động đó,
nhưng không có mấy người có thể chân chính hiểu rõ nội tình bên trong.
Cùng lắm thì là một vài biết chuyện thì thêm thắt rất nhiều như thể mình được tận mắt chứng kiến, hay là đám thương gia tụ tập ở Biện Kinh thi
thoảng lại thảo luận tiền cảnh thương hành tới phía Bắc kia, nhưng chẳng hề có chút khẩn trương hay lo âu nào cả. Kỹ viện nhà trọ, quán rượu
quán trà vẫn náo nhiệt như xưa, thi từ tụ hội giữa tài tử văn nhân vẫn
trào dâng, ánh mặt trời chiếu rọi kia cũng đã chứng minh điểm này.
Trong một vị trí ở trung tâm thành thị, nằm một bên Hoàng thành, bảng
hiệu phủ Hữu tướng vừa được treo lên cách đây không lâu. Đây là một tòa
nhà lớn đã có năm tháng, không hề trương dương nhưng lại có kết cấu
trang nghiêm, nội uẩn rất sâu. Đây vốn là sản nghiệp của Tần gia, tám
năm trước khi Tần Tự Nguyên từ chức, tòa nhà này được mua đi bán lại,
trong tám năm này cũng đã qua tay hai lần, cũng là ở trong tay người có
chút sâu xa với Tần Tự Nguyên năm xưa. Lần này Tần Tự Nguyên phục chức,
thăng lên làm Hữu tướng, khi hồi kinh liền thuận tiện mua nó lại, thực
tế thì kết cấu của tòa nhà này vẫn chưa hề thay đổi chút nào.
Lúc trước Tần gia làm quan ở kinh thành, kinh doanh đã hai đời. Tám năm trước Tần Tự Nguyên rời đi, phân phát hạ nhân trong phủ, lần này trở về thì hơn phân nửa hạ nhân đều được vời trở về, đủ để chứng minh chuyện
lúc trước Tần Tự Nguyên tuy người đi nhưng trà vẫn chưa nguội. Các loại
sách hồi đó được cất giữ trong phủ vẫn chưa bị di chuyển, lần này phục
chức lại thêm một số nữa, nhưng Tần Tự Nguyên lại không phải người quan
tâm mấy thứ này lắm. So với Tần phủ năm đó thì lúc này có vẻ vắng vẻ hơn một phần, ví dụ như vài thân nhân, gia nhân ở đây lúc trước. Dù sao
chưa thể tới kịp, lúc này trong tòa nhà to lớn này chỉ có Tần Tự Nguyên
cùng một thê một thiếp, còn lại thì dù đèn đuốc có sáng nhưng vẫn chỉ là hạ nhân.
Mấy ngày này, Tần Tự Nguyên bộn bề công vụ, không
ngày nào là được rảnh rỗi. Lúc này hai người có địa vị tối cao trong
triều đình, Tả tướng Lý Cương dẫn đầu, chủ đạo đại cuộc, Hữu tướng Tần
Tự Nguyên lại càng có khuynh hướng về một số chuyện tình cụ thể.
Nhắc tới thì đã tám năm ông không bước vào Biện Kinh, cho dù vẫn có rất nhiều môn sinh hay cố hữu thì lực ảnh hưởng, lực khống chế ở bên này
cũng đã giảm mạnh. Đặc biệt là với các loại chuyện có tính thiết thực
kia, chỉ sợ khó có thể tiếp nhận được. Lý Cương và ông có quen biết với
nhau, mặc dù rất ủng hộ ông nhập tướng nhưng lúc đầu cũng đã nói sẽ gánh vác phần lớn sự tình thay ông. Nhưng Tần Tự Nguyên lại chẳng giao gì
nhiều cho đối phương, mà là từ lúc bắt đầu tiếp nhận là một mình gánh
vác, trong vòng mấy ngày phải xử lý các loại sự tình, tổng thể quy hoạch rõ ràng.
Lý Cương kia vốn tính tình khảng khái, tương đối
thẳng thắn nóng nảy, có tác phong nghiêm nghị. Mấy năm nay ông ta là kẻ
thúc đẩy mạnh nhất làn sóng cầu chiến, nhưng tương đối mà nói thì người
này lại tuân thủ nghiêm ngặt đạo Nho gia, cho dù ngôn từ có quyết liệt
nhiều quan niệm mà khiến người ta phải tỉnh ngộ. Nhưng theo như lời hắn, biện pháp đó đúng là không dùng được ở lúc này. Nhưng trong tập này vẫn có vài thủ pháp nho nhỏ, ông ta vận dụng vào trong các loại quân nhu đã sinh ra hiệu quả.
Nghĩ tới Ninh Nghị, ông cụ vừa nói chuyện
vừa so sánh người trẻ tuổi kia với vài tên đệ tử trước mặt này, nhất
thời lại không đưa ra được kết luận. Đang trò chuyện thì một tên gia
nhân chạy vào báo rằng Lý tướng gia đến. Tần Tự Nguyên còn chưa kịp trả
lời thì đã thấy Lý Cương Lý Văn Kỷ chưa thông truyền mà đã trực tiếp
tiến vào tiền viện, thoạt nhìn còn đang sửa sang lại y quan.
Lúc này Tả tướng Lý Cương
tuổi đã bảy mươi mấy, dung mạo gầy gò, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh
thần quắc thước, thân thể cũng khỏe mạnh. Ánh mắt ông rất nghiêm túc,
ông mím môi, vừa đi vừa chắp tay:
- Chưa thông báo đã xông vào
thế này, mong Tự Nguyên thứ lỗi, nhưng thật sự là chuyện quá khẩn cấp,
hãy đọc tờ công văn này đi...
Ông lấy ra một tờ công văn từ trong tay áo:
- Xong thì lập tức vào cung.
Mấy tên đệ tử cùng đứng dậy chào Lý Cương, Lý Cương chỉ phất phất tay.
Tần Tự Nguyên đọc công văn kia mấy lần, sắc mặt đã thay đổi:
- Sao lại như này... công văn này đã có bao nhiêu người xem qua?
- Sợ là không ép được nữa, vó trước của con ngựa mà kỵ sĩ truyền tin
cưỡi kia bị thương, e là phong công văn khẩn tám trăm dặm này đã có rất
nhiều người biết rồi, lúc này có khi đã có người mang theo đám Tư Thiên
giám Tào Lệnh Nhu vào cung rồi...
Nay chủ quan Tư Thiên giám Tào Lệnh Nhu chính là đệ tử của Ngô Mẫn, là một trong những nội phái không kiên định.
- Lấy y mạo cho ta.
Tần Tự Nguyên hướng ra ngoài mái hiên nói một câu, sau đó đã bước ra ngoài:
- Chúng ta mau đi thôi.
Lúc sẩm tối ngày lập thu, khu vực Tô Hàng rung chuyển, nhà cửa sập đổ
vô số, tử thương khó mà tính toán được, công văn này phát tới từ bên Tô
Châu kia, sợ là Đại Vận Hà cũng bị hư hại, ở vùng Giang Nam thì bên đó
là giàu có và đông đúc nhất. Trong lúc xe ngựa lao nhanh tới hoàng cung, Tần Tự Nguyên nghĩ tới những điều này, sau lại nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm:
- Hàng Châu, Hàng Châu...
Công văn chủ yếu là về Tô Châu, Hàng Châu tất nhiên cũng bị lan đến, nhưng không rõ là tình
hình thế nào. Lý Cương nhíu mày hỏi: - Hàng Châu làm sao?
Tần Tự Nguyên thở dài:
- Ôi, đang nhớ tới một vị tiểu hữu, cậu ta chính là đang ở đó, nếu...
Ông nghĩ tới cuốn sách chẩn tai của Ninh Nghị kia, nếu Ninh Nghị có thể gánh trọng trách ở Giang Nam kia thì có khi sẽ giảm thiểu ảnh hưởng tới mức nhỏ nhất. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, Ninh Nghị
không công danh không gia thế, chung quy là không thể nào nhúng tay vào
được. Hơn nữa tập kia đã được phát đi, quan viên Tô Hàng cũng không phải hạng vô năng ăn hại, lúc này chỉ có thể trông chờ vào bọn họ, mà bên
mình thì phải ngăn chặn áp lực rất lớn ở trên triều đình kia.
Sắp đến Hoàng thành, ông quăng đám giả thiết suy nghĩ kia sau đầu, bắt
đầu dồn tâm trí vào tất cả những vấn đề cụ thể sắp gặp phải kia...