Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đêm lửa (4)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Mưa vẫn đang rơi.
Những tầng mây trên cao mang theo những
vệt màu xanh nhạt, chỉ một nửa bầu trời là sáng tỏ. Mưa to cuốn lấy bùn đất trong viện, trong đống đổ nát, trên đường phố thành một dòng nước
đục ngầu. Trong cơn mưa đó, những tiếng lách cách leng keng vẫn vang
lên, những gã công nhân khoác áo tơi đẩy xe, kéo sọt, chuyển những đống đổ nát đi. Chỉ cần chở hết đất đá đi thì toàn bộ đường phố rồi ngõ hẻm rồi các viện đều là cảnh tượng thế này.
Viện của Tô gia
trong ngõ Thái Bình kia đã được dựng lên rất nhiều lều, ở trong mưa,
những dòng nước mưa chảy xuống từ mái hiên kết thành mành. Một bóng
người nho nhỏ đội, hoặc phải nói là giơ mũ chạy qua màn mưa, chạy đến
dưới mái hiên rồi thì con người nhỏ bé này mới ôm mũ mà nhìn vào một
căn phòng. Đó là một tiểu cô nương tuổi tầm bốn đến năm, đầu bị thương
có quấn băng vải.
Mấy ngày sau trận động đất, tình cảnh chỗ
nào cũng chẳng hề tốt đẹp. Lúc này tiểu cô nương đang nhìn đám hỗn độn
các đồ vật chồng chất lên nhau trong căn phòng kia, nhưng thấy tủ,
giường ở trong không bị thấm nước là đã tương đối khá rồi. Cô bé nhút
nhát đứng ở cửa nhìn mấy lần, nam tử bên trong thấy cô bé thì vẫy vẫy
tay với cô bé.
- Cô gia thúc thúc...
Tiểu cô nương gọi một tiếng rồi đi vào trong phòng. Nam tử kiểm tra băng vải trên đầu cho cô bé, lại giơ tay chạm một cái:
- Còn đau không?
- Hơi đau...
- Vậy ở phòng nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung.
- Ở phòng chẳng có ai cả, chán lắm. Cô gia thúc thúc đang làm gì vậy, Tiểu Nhu giúp thúc thúc được không?
- Thứ này rất nguy hiểm, cháu không thể chạm vào đâu, đầu lại đang bị thương nữa. Cho cháu viên kẹo này, ngồi cạnh xem nhé.
Nam tử được gọi là cô gia thúc thúc kia tất nhiên là Ninh Nghị, mà
tiểu cô nương thì là con của một gã phòng thu chi của Tô gia, tên là
Trần Ký Nhu. Trận động đất ngày đó, cô bé bị một thứ đập vào đầu, chảy
máu, nhưng sau đó kiểm tra thì thương thế không nặng, đúng là mạng lớn, lúc này mới qua hai ba ngày cô bé đã vui vẻ nhảy nhót khắp nơi.
Trời tuy mưa nhưng vì nhà lều được dựng rất chắc chắn nên không có chỗ nào bị đột cả. Mặt đất cũng đã khô, vài cái giỏ tre, sàng có lớn có
nhỏ được đặt trên mặt đất trong phòng, một số cái được dùng ghế chống
lên. Những thứ trong sọt đó đều là bột phấn hỗn hợp, ngày mưa mà lại
vào đầu Thu khi thời tiết ẩm ướt, bột này không được coi là hoàn toàn
khô ráo. Ninh Nghị lấy một ít rồi rải thành một đường thẳng ở trên mặt
đất.
- Chú ý tránh xa ra một chút nhé.
Hắn nói
với tiểu cô nương xong thì cầm Hỏa chiết tử châm lên trên. Một tiếng
"ầm" vang lên, ngọn lửa bùng lên, sau đó hóa thành sương khói tan đi.
Tiểu cô nương giật mình một cái, cả người như thể thu nhỏ lại vậy,
nhưng đôi mắt kia thì chớp vài cái rồi trừng thật to, dường như muốn
nhìn cho rõ cảnh tượng trước mắt này.
Tô Đàn Nhi đi vào từ
ngoài cửa cũng hoảng sợ, ngoài ra còn có Thiền Nhi và Quyên Nhi đi theo. Thiền Nhi tò mò ló đầu vào, Quyên Nhi thì điều chỉnh vị trí ở phía sau Tô Đàn Nhi, dường như cố gắng làm cho mình trở nên mượt mà, định tạo
thành một đường thẳng với cô gia và tiểu thư nhà mình, mục đích cuối
cùng chính là không để Ninh Nghị thấy mình.
- Tướng công, đây là... hỏa dược?
Tô Đàn Nhi khẽ nhíu mày, ôm lấy Tiểu Ký Nhu, nhìn băng vải trên đầu cô bé, nhưng vẫn nhìn phía Ninh Nghị. Khi nàng và Ninh Nghị thành thân
thì mọi chuyện đều đã hỏi rõ, đó là ý thức trách nhiệm cho phép, mà lúc này Ninh Nghị muốn làm gì, dù có khiến mọi người bất ngờ thì nàng cũng không hỏi nhiều. Cho dù Ninh Nghị có khiến cả căn phòng này nổ bung,
nàng chỉ cần thấy là Ninh Nghị làm thì sẽ không tức giận, có khi còn có thể cùng phu quân của mình nghiên cứu xem làm thế nào để phá hủy đi
nhanh hơn. Nhưng lúc này nàng tất nhiên là có tò mò và do dự, dù sao
thì hỏa dược này cũng có vẻ nguy hiểm.
- Ừ, nhân lúc rảnh
pha chế một ít, thứ này nguy hiểm lắm, chút nữa cất vào phía sau thì để người trông chừng, đừng để nó bắt lửa.
Ninh Nghị bỏ đám hỏa dược vào trong những thùng gỗ nhỏ, lấy đồ ra nhanh chóng đóng chặt
lại. Tô Đàn Nhi ngồi bên cạnh nhìn, sau đó cũng đến hỗ trợ:
- Nhưng thi thể kia lại thực sự thành vấn đề.
- Làm sao vậy?
- Nếu ta là Lục Thôi Chi, hôm nay sẽ bắt người khai đao, trực tiếp kéo ra ngoài giết một đám luôn, sau đó công bố rằng đám người này cấu kết với Phương Lạp định giữ lại thi thể, gây ra xích mích mâu thuẫn, định
âm mưu đoạt thành trong lúc loạn. Chuyện này công bố rồi, người trong
thành sẽ không có bất cứ dị nghị gì về việc xử lý thi thể nữa, sau này
cũng bớt đi rất nhiều phiền hà...
- Nhưng trong thành sẽ loạn...
- Không loạn được, không có người tin rằng Phương Lạp sẽ không có ý
đánh Hàng Châu, nương theo uy thế giết người lần này mà danh chính ngôn thuận tăng cường kiểm soát trong ngoài Hàng Châu, chuẩn bị cho chiến
đấu. Thứ nhất là dưới tình thế rối loạn này có thể nhanh khống chế được tình hình trong thành hơn, thứ hai là phòng bị, ngăn chặn khả năng biến động chân chính xả ra. Ở trong tình hình này, tập quyền cao độ, lôi lệ phong hành mới là thượng sách...
Sau đó hắn lại cười rô lên:
- Đương nhiên nếu thực sự làm như vậy, phía Tri phủ cũng sẽ gặp nhiều phiền toái, quan trường lục đục với nhau, loại biện pháp kiềm chế quyền lực cực đoạn này nhất định sẽ gặp lực cản rất lớn... Ta cũng chỉ là
tùy tiện suy nghĩ mà thôi.
Thê tử "ừ" một tiếng, sau đó khẽ nói:
- Nhưng chuyện của Tiểu Thiền lại chậm đi rồi, còn cả chuyện hội thơ
nữa, tướng công rõ ràng là làm được bài thơ hay như vậy, chớp mắt đã
động đất rồi...
Vị thê tử luôn tha thiết cái thanh danh tài tử của phu quân kia vẫn đau đáu trong lòng với chuyện này.
Cũng trong đêm đó, ở một chỗ khác trong thành, cũng có người đứng
trong bóng đêm nhìn ra màn mưa, bên kia màn mưa lóe lên những tia sáng, trong đống đổ nát là những linh đường lều cỏ được dựng lên qua loa,
linh đường cũng đã sụp xuống.
Có hai người đang nói chuyện.
- Có vẻ sắp ngừng mưa, sáng ngày mai hẳn là sẽ tạnh. Phủ Hàng Châu tất nhiên không thể lại bỏ qua những thi thể còn chưa đào bới ra... Ha ha, đến lúc đó sợ là bốc lên mùi hôi thối rồi...
- Nếu trời vãn nóng thì lúc này thi thể hẳn là đã bới ra được bảy tám phần rồi, trận mưa lúc này đúng là đã giúp chúng ta một tay. Vừa vội vừa trì hoãn thế này, bọn họ sẽ cảm thấy may mắn... Nhưng ngày mai mà không tạnh thì hẳn là còn thêm một ngày nữa.
- Thế mới tốt, chúng ta càng
chuẩn bị đầy đủ hơn. Thêm một ngày nữa, đám Phật Soái, Tân Hứng Tông và Lưu Đại Bưu cũng đến. Đục Đá này, trước kia huynh từng nói gì ấy nhỉ,
"Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu" à, có phải là chỉ cái này không? Ha ha, theo ta thấy ấy, Hàng Châu này đúng là ông trời đã cho chúng ta... Đáng tiếc là đã bị chấn thành như thế này...
(*: Trời đã cho mà không nhận thì phải chịu tội đấy)
- Thiên dư bất thủ, phản thụ kỳ cữu; thì chí bất hành, phản thụ kỳ
ương*... Chúng ta đang chuẩn bị tới bên này, nó đã xảy ra động đất, đây đúng là ý trời mà... Một khi bắt được nơi này, Sư Nang huynh và Đạo An huynh sẽ ở các hơi hưởng ứng, chuyện Đông Nam cũng nên định ra rồi.
(*: Trời cho mà không lấy, sẽ phải chịu tội; Đến lúc mà không làm, sẽ gặp tai ương)
- Ha ha, huynh lúc nào cũng ra vẻ nho nhã. Này Đục Đá, huynh hiếu học thế này thì lúc trước sao cứ ở mãi trong núi đục đá thế, đi ra làm một tên dạy học cũng tốt mà.
- Đạo bất hành, thừa phù phù vu
hải*, ta thà tránh trong núi đục đá của ta còn hơn là ra dạy một đám con nít đọc sách của chúng...
(*: Đạo của ta không thi hành được, lẽ rồi cưỡi bè lênh đênh trên mặt biển - Luận ngữ)
- Có học vấn, thật không hiểu. Nhưng không sao, Thạch Bảo ta là kẻ thô kệch, huynh nói sao thì ta làm vậy, huynh nói ta giết ai thì ta sẽ
giết kẻ đó. Ha ha, đến lúc đó... giống như huynh nói vậy, Đông Nam định ra rồi, Thánh công làm Hoàng đế, bảo ngài ấy cho huynh cái chức Thừa
tướng, ta sẽ làm Đại tướng quân, đến lúc đó đến kỹ viện muốn bao cô nào thì bao cô đó... Chậc, nghe nói bên Hàng Châu kia có nhiều cô nương
xinh đẹp lắm, hy vọng là đều sống sót, ta sẽ không ức hiếp bọn họ đâu,
ta sẽ cho tiền, ha ha ha ha ha...
Tiếng cười hơi cuồng vọng kia vang lên, bóng đen đứng bên cửa sổ nhìn trời mưa kia yên lặng trong chốc lát rồi cười rộ lên:
- Ha, nếu không phải đục đá nhiều tiền hơn dạy học thì ai mà đi đục đá chứ. Hỏi rất hay...
Y thở dài, phóng tầm mắt ra xa hơn, dường như là những lời mê sảng vang lên trong cơn mưa.
- Ta đang chờ ngày đó đây...
Ngày hôm sau, mưa vẫn rơi, nhưng nhẹ hạt hơn hôm qua một chút. Ăn qua điểm tâm, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi và Thiền Nhi vẫn lái xe ra Thái
Bình hạng đi tới phía cửa thành, chuẩn bị tận mắt chứng kiến tình hình
ngoài thành...