Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 3 : Đêm lửa (5)
Ngày đăng: 14:56 30/04/20
Mặc dù nói là đi ra cửa thành xem tình hình lưu dân ở ngoài thành thế
nào, nhưng thực tế thì không đối chiếu được với tình huống ngày trước,
nhất thời cũng không tìm được người thật sự biết rõ tình hình bên này,
Ninh Nghị cũng không thể chỉ nhìn xem số người bao nhiêu mà quy kết ra
được điều gì. Lần này ra ngoài chủ yếu là vì ở mãi ngõ Thái Bình mấy
ngày rồi, lúc này hắn tính tận mắt xem tình hình trong thành.
Là một người đến từ vùng đất bên ngoài, lúc này đối với cảnh tượng hỗn
loạn trong ngoài thành, phần lớn tình huống Ninh Nghị có thể đơn giản
coi đó là một tấn thảm kịch để xem. Trong lúc này thì chỉ cần trật tự
của thành thị vẫn được giữ vững thì dù mệt dù khổ đi chăng nữa thì cũng
không khổ được những kẻ có gia cảnh nhất định.
Nhưng về mặt
khác, đối diện với những cảnh tượng thê lương trong cơn mưa rào kia, dù
là Ninh Nghị thì cũng khó tránh được mà sinh lòng trắc ẩn, cũng giống
như tình cảnh năm trước Giang Ninh vì lũ lụt mà phong thành vậy. Lần đó
thì là nạn đói, mà lần này tình hình càng rõ rệt hơn, người bị thương,
người mất gia nghiệp, hoặc là khất cái, lưu dân vì động đất.
Trong tình trạng này, phần lớn người bị thương chẳng thể đi khám đại
phu, càng không mua được thuốc thang. Giữa những bãi phế tích chưa được
dọn dẹp ở hai bên đường kia, những túp lều được dựng lên, những người ở
trong đó ai nấy đều vẻ mặt thê lương, có một số bất chấp cơn mưa chạy ra bới đống đổ nát ở nhà mình. Người bị trọng thương, gãy tay gãy chân thì không còn nhà để về nữa, ôm lấy manh chiếu rách núp dưới mái hiên thấp
tè sắp sụp mà không rõ sống chết. Đây đã là ngày thứ năm sau trận động
đất, nếu vài ngày trước có lẽ còn có thể la hét, thì lúc này đây, đa số
người đã bị dày vò đến không thể rên được tiếng nào nữa.
Cũng có đứa bé mất cha mẹ hoặc đám trẻ con ăn xin vốn đi theo cha hoặc mẹ,
chúng bị thương, không bị thương, có đứa phát run dưới cơn mưa, cũng có
đứa cuộn mình ở một góc tránh mưa, có đứa đang khóc, nhưng có đứa đã
khóc nhiều quá đến mức không nói được nữa. Những đứa trẻ quá đói vụng
trộm đi bới đống đổ nát, nếu có thể kiếm được đồ ăn thì mặc kệ là thứ gì chúng đều nhét vào miệng trước. Nhưng đây vốn không phải là thời đại mà đồ ăn đầy đủ các loại như đời sau, nhà ai có được nhiều đồ ăn cho lắm.
Hơn nữa nếu bị người ta thấy thì sẽ bị đuổi đánh ngay.
Trong
tình cảnh như này, đám trẻ con trai gái đứa nào cũng giống đứa nào,
không đứa nào hoạt bát cả, một chút cũng không hoạt bát, sinh mệnh và sự thật không cách nào có thể bày trò chơi đùa nghịch ngợm ở đây được nữa. Những đứa trẻ lưu lạc dưới trời mưa kia cũng giống như chó hoang vậy.
Cũng có vài người gia cảnh hơi giàu thì xử lý xong chuyện nhà mình thì
có thể sinh ra lòng trắc ẩn. Nhưng với tình cảnh cố cầm cự trước mắt
này, có thiện tâm đến thế nào thì cũng không đủ. Quan phủ hoặc những gia đình giàu có như Tiền gia sẽ phát cơm cháo, giúp cho một số người không bị chết đói, nhưng lại không thể giữ được một bộ phận nhỏ đã tuyệt
vọng, mất đi tương lai.
Chung quy thời buổi như này, như Hàng Châu hay Giang Ninh, nếu mùa đông mà ngoài thành chỉ có mấy chục người
chết vì lạnh, đó mới thật sự là thái bình thịnh thế, Ninh Nghị có thể lý giải, nhưng nhìn đến những điều này thì trong lòng hắn đúng là vẫn trầm trọng đi vài phần. Đây chỉ là cảnh tượng có thể nhìn thấy trên đường
phố trong thành, trái lại đám người Tô Đàn Nhi, Tiểu Thiền dù sinh lòng
trắc ẩn, nhưng cũng đã quá quen rồi, tâm tình không có văn nghệ như Ninh Nghị.
Tiểu Thiền vén cửa sổ xe lên một góc rồi nhìn ra ngoài một lúc, thấy vẻ mặt Ninh Nghị nghiêm túc, không mấy hào hứng gì, nàng
khẽ nói một câu:
- Người nhà Tiểu Thiền sắp chết đói nên mới bị bán tới đây...
Nàng chỉ muốn an ủi Ninh Nghị chứ không có vẻ hối tiếc gì. Ninh Nghị
cười cười, Tô Đàn Nhi ôm nàng tới bên mình, để nàng dựa vào vai mình,
sau đó lại vuốt vuốt tóc nàng.
Tình huống ở ngoài thành kia
Nhưng đó không chỉ là hỏa hoạn.
Khi trời sắp sáng, tiếng hỗn loạn càng lúc càng vang dội, rồi sau đó đột nhiên có người truyền tin tới:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi. Đám người ở thành Bắc đánh nhau với Võ Đức doanh rồi, nghe nói là có người chết...
Ngày hôm qua, Ninh Nghị cũng không nghe được mấy tin tức trong thành, dù sao mưa to vừa ngừng, tất cả mọi người đều có cảm giác như sau cơn
mưa trời lại sáng vậy. Nhưng cũng trong ngày hôm qua, quân đội lại lần
nữa thu dọn thi thể đi xử lý, dù sao trời quá nóng nực, sau đó liền xảy ra vài va chạm nhỏ với dân chúng vốn đã đặt linh đường ở thành Bắc kia.
Tiếp đó đến tối thì xảy ra hỏa hoạn, nhiều linh đường lớn nhỏ trên
đường phố đồng thời bốc cháy, hơn mười thi thể đã được bỏ vào trong quan tài gỗ bị thiêu, mà thế lửa lan tràn ra, chỉ trong nửa khắc đã không
thể nào ngăn chặn được nữa, mà cũng có vài chục người bị thiêu chết bên trong ngọn lửa kia. Thế lửa không thể khống chế này khiến tất cả mọi
người đều ngẩn ra, sau đó có người xông ra nói rằng thấy quân nhân của
Võ Đức doanh phóng hỏa thì người trên vài con phố kia liền phát sinh
xung đột với quân nhân.
Người bên này tạm thời còn chưa biết tình hình bên kia, chỉ nghe qua. Đến bình minh thì tình thế dường như
càng lúc càng nghiêm trọng. Sau đó những tiếng la, tiếng hét cũng bắt
đầu vang lên, phía Tây thành thị cũng bắt đầu xuất hiện cảnh hỗn loạn.
Đám người Ninh Nghị vừa bày ra chút phòng thủ đơn giản ở ngõ vào Thái
Bình hạng thì Phó phường cũng đang vội vàng chạy trở về, thở hồng hộc.
Sau đó là hơn mười tên giang hồ tay đao tay kiếm từ một bên đường vọt
tới, dường như muốn xông thẳng vào trong ngõ Thái Bình.
Chuyện xảy ra bất ngờ, thoạt trông như là mấy tên muốn đục nước béo cò
kia đã tìm được cơ hội, lực lượng tổ chức được ở ngõ Thái Bình này chủ
yếu là võ quán Lưu thị, nên cũng không có đủ người để đánh giáp lá cà
với hơn mười tên kia. Đám người Ninh Nghị lúc này không có cách nào hơn nữa là nhặt đá ném ra. Hai kẻ bị nện cho đầu chảy máu, đối phương lại
ầm ầm chạy đi.
- Rốt cuộc là sao vậy?
Ninh Nghị quay đầu hỏi. Vị Phó phường kia vừa bình tĩnh lại sau cơn kinh hoảng:
- Xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi! Bên thành Bắc kia đánh nhau rồi, chết người rồi...
- Biết là chết người rồi, nhưng sao lại như vậy?
- Một Đại nhân vật chết rồi, tình hình không khống chế được nữa rồi.
Có một... có một vị Phó tướng đi tới trấn an, không cẩn thận đã bị giết rồi. Vị Phó tướng kia hình như tên là Viên... Viên Định Kỳ, ở trong
đám người mà không cẩn thận, nghe nói đầu bị người ta một đao chém a... Giết đỏ cả mắt rồi. Lần này thì sắp loạn rồi... Chúng ta mau thủ vững
ngõ vào, đừng cho ai tiến vào đây...
- Một đao... chém?
Ninh Nghị sửng sốt một lúc lâu, nghĩ lại tên Viên Định Kỳ kia, võ nghệ của hắn tất nhiên không thể bình phán được, nhưng thân thủ đối phương hẳn là cao hơn mình, nghe nói cũng khá lợi hại. Người như vậy sẽ bị mấy dân thường chém đầu trong lúc hỗn loạn chỉ với một đao ư?
Ninh Nghị chợt có cảm giác xấu ở trong lòng, thậm chí không nhịn được mà cười, người như vậy... khiến cổ hắn cũng thấy hơi lạnh.
Sau đó trong sự hỗn loạn kia, cảm giác đó bắt đầu hóa thành sự thật. Đám
lưu dân bên cửa thành Tây nhân cơ hội làm rối tin tức truyền đến, đó
thật sự là tạo phản, nhưng không có thành công, vào buổi sáng đã bị Võ
Đức doanh có chuẩn bị chặn ngoài cửa thành. Nhưng một tin tức đã truyền tới rất rõ ràng.
Ngày thứ bảy sau trận động đất, đám nhân thủ Phương Lạp cũng đã bước đầu hoàn thành tập trung, ngang nhiên giết tới rồi!