Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 3 : Khả năng cho phép

Ngày đăng: 14:56 30/04/20


Sáng sớm khi mặt trời ló rạng, bầu không khí hoảng loạn đã bao trùm toàn bộ thành trì. Tin tức chiến loạn đang diễn ra tại phía tây Tiền Đường

môn đã mơ hồ truyền đến, hỏa thế thành bắc xem ra còn lan tràn, nhưng

vẫn bị vây trong cảnh hỗn loạn to lớn như trước, cũng không biết là quân đội hỗn chiến với dân chúng trong hành hay quân đội hỗn chiến với đám

loạn phỉ Phương Lạp trà trộn vào trong thành. Mà bởi hỗn loạn tràn lan,

lúc này các nơi trong thành Hàng Châu đều xảy ra những xung đột lớn nhỏ, nhân tâm hoảng sợ, không có điểm xuất phát và nơi quy tụ.



Là một trong những thành thị quan trọng nhất và có tính tượng trưng nhất

của Giang Nam, Hàng Châu từ khi triều Vũ thành lập tới nay chưa từng xảy ra chiến hỏa, trước kia dù là phía nam thế cục phân loạn, đám người

Phương Lạp tại Hấp Châu, Vụ Châu đánh tới đánh lui, thì ở Hàng Châu có

Võ Đức Doanh phòng thủ nghiêm mật, mọi người cũng đều hiểu ý nghĩa trọng đại của Hàng Châu, ít nhất là đối với mọi người sống ở Tô Hàng tới mà

nói, đối với nguy cơ chiến loạn, chung quy là như cách một trời một vực. Cũng bởi vì điều ấy, nên khi biết nhân mã Phương Lạp giết tới đây, ác

mộng trong một đêm đã trở thành hiện thực, từng nhà trong thành lúc này

tất cả đều hoảng loạn sợ hãi.



Hàng Châu giàu có và đông đúc,

đều có số lượng sương quân, cấm quân trấn thủ nhất định, nhưng chủ yếu

vẫn là do Võ Đức Doanh thống nhất quản lý. Nhưng bởi trận động đất, quân lực chủ yếu của Võ Đức Doanh đã tập trung tới, quân đội trấn thủ trong

thành và ngoài thành đại khái là có khoảng ba vạn. Phía tây Tiền Đường

môn đầy hỗn loạn, lúc này quân đội co rút lại phong tỏa bốn mặt cửa

thành, phát ra cảnh báo, chống lại kẻ địch, đồng hời bắt đầu trấn áp sự

hỗn loạn trong thành.



Quân đội cũng không phải là thiếu, hơn

nữa lúc này Võ Đức Doanh trấn thủ Hàng Châu được tiếp tế tiếp viện hoàn

mỹ, chiến lực cũng có thể đảm bảo đấy. Hỗn loạn bắt đầu từ buổi sáng,

đám người Ninh Nghị ở ngõ Thái Bình ngoại trừ phán đoán hỗn loạn đang

phát triển, chống cự và coi giữ ở bên ngoài ngõ ra, căn bản không thể

nào hiểu hướng đi của tình hình để chuẩn bị, những người trên đường phố

trong lòng đều hoảng sợ không biết sẽ chờ đợi được tin tức gì, cũng có

nhiều người tới hỏi Ninh Nghị lúc này có thể làm gì. Cuối cùng Ninh Nghị cũng chỉ phất phất tay, bảo đầu bếp nhà mình quay về nấu cơm.



Binh hung chiến nguy, loại việc này gần ngay trước mắt mà trong tay lại không có đủ thời gian, Ninh Nghị lại không thấy được một người đáng tin cậy nào, lúc này bên phía thành bắc chiến hỏa lan tràn, nghĩ lại bộ

dạng Viên Định Kỳ lúc hôm qua tới, sáng nay thì bị người ta chém bay

đầu, tất nhiên là bộ hạ của Phương Lạp nhân lúc hỗn loạn đã sớm lẻn vào

trong thành, cụ thể có bao nhiêu, cũng khó mà nói được ngay lúc này. Lúc này, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng chiến lực của Võ Đức Doanh, đợi tin tức truyền tới, để hiểu rõ xu thế.



Đương nhiên, việc cần làm không phải là chỉ có chờ đợi, tới lúc này, rốt cuộc có thể làm cái gì, cũng nên quyết định.



Buổi sáng ăn cháo.



Đủ loại âm thanh từ bốn phía lan tới, ong ong khiến người khác phiền

não, Ninh Nghị và mọi người ngồi trong viện ăn sáng, bên ngoài đường phố vẫn còn có người lo lắng bất an đi qua đi lại, nhưng lúc này chung quy

trị an đường phố vẫn là quan trọng, không có ai dám can đảm bước ra khỏi ngõ Thái Bình, dù sao ai cũng không biết có thể gặp phải người của

Phương Lạp phái vào thành hay không. Ninh Nghị tự suy nghĩ một hồi, liền phân phó Đông Trụ chuẩn bị xe ngựa, mọi người ngồi bên cạnh bị quyết

định của hắn làm cho hoảng sợ, Tiểu Thiền mở to mắt:



- Cô gia, ngài muốn làm gì vậy....



- Không có gì...



Ninh Nghị đang định nói rõ thì Phó Phường chính từ ngoài viện đi vào.

Thì ra, vừa rồi có quân nhân của Võ Đức Doanh tới, truyền lệnh bất kỳ ai cũng phải ở trong nhà không được ra ngoài, không được tự ý chạy loạn,

lúc này chỉ có một bộ phận Phương phỉ đang tác loạn trong thành, Võ Đức

Doanh đang bao vây tiễu trừ, để tránh cho đám phỉ này có cơ hội tiếp tục gây loạn.



Vị Phó Phường chính này còn nói rõ, theo như người của Võ Đức Doanh nói, hỗn loạn gần phía Tây Tiền Đường môn cũng đã sớm

có chuẩn bị, lúc này đang chống cự với kẻ địch ở bên ngoài cửa, tuy rằng đối phương muốn chọc vỡ thủng tường thành, nhưng tất nhiên sẽ không đạt được cơ hội, bảo dân chúng trong thành cứ yên tâm. Thanh thế nghe được


Ninh Nghị kể lại tình huống đã gặp lúc đánh xe đến đây cho Tiền Hi Văn nghe, Tiền Hi Văn nhíu mày, Ninh Nghị nói:



- Tuy rằng Phương Lạp vẫn gây loạn ở phía tây cách đây không quá xa,

nhưng lần này lại cùng lúc với địa chấn xảy ra, trong thời gian bảy

ngày, bọn hnội ứng ngoại hợp, bắt đầu công thành, ta nghĩ là hơi nhanh, lưu dân này tới được, sẽ không phải là lưu dân thật sự, muốn từ từ tụ

tập tới nơi này, tận lực không để lộ ra sơ hở, có thể khẳng định trước

đó phỉ binh đã có chuẩn bị rồi. Hơn nữa trong thành truyền lệnh cũng có quy định, muốn truyền tin tức giả, thì không phải là không làm được,

nhưng nhất định cũng có độ khó, bọn họ phản ứng nhanh như vậy, một mặt

phóng hỏa, một mặt truyền tin tức các nơi. Ta không biết trong thành đã biết hết việc của bọn chúng hay chưa...



- Xác thực là có

người tác loạn gần Phượng Hoàng môn, tường thành bên đó cũng bị sập, Võ Đức Doanh đã phái người canh gác, nhưng bên ngoài lại không hề có dấu

hiệu công hành.



Tiền Hi Văn nói bổ sung, tiếp tục:



- Lập Hằng nói tiếp đi.



- Đó chính là nơi bố trí nghi binh rồi, phối hợp với thế tiến công

ngoài thành tận lực để Võ Đức Doanh mệt mỏi. Làm được như vậy, hẳn đều

là kẻ có bản lĩnh, hơn nữa lại tác loạn thành công như vậy, ta nghĩ hẳn bọn họ đã bắt đầu kế hoạch trước khi có địa chấn. Phương Lạp tới Hàng

Châu, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, sau đó thì lúc thực thi, lại

gặp phải địa chấn....



Tiền Hi Văn ngẩn người, sau đó cảm thán:



- Như vậy, là được ông trời giúp rồi...



- Việc này mong Tiền công mau chóng thông báo với người phụ trách

phòng ngự trong thành. Kẻ bày ra kế này rất lợi hại, hơn nữa khẳng định hắn đã vào thành rồi, bằng không trong thành không kịp ứng biến. Nếu

như có thể bắt được người này, chính là giảm bớt áp lực cho cả trong

ngoài thành.



Ninh Nghị dừng một chút, hắn không quen thuộc Hàng Châu, chỉ cần nhắc nhở đối phương là đủ rồi.



- Mặt khác, ta cũng mong Tiền công có thể cho ta mượn một đạo lệnh phù.



- Lệnh phù gì?



- Ta muốn thuyết phục phú hộ hào thương ở ngõ Thái Bình cùng với các

loại võ quán tiêu cục chung quanh đó. Lúc này quân nhân trong thành hẳn là tụ tập đủ, nên không cần phải trưng tập bọn họ để thủ thành. Nếu có vạn nhất cần bọn họ, hoặc là lúc tất cả mọi người cần phải chạy trốn,

chúng ta có thể làm cho tình huống biến đổi tốt hơn. Việc hải thuyền, dù sao thuyền ít người nhiều, ta muốn làm chút chuyện trong khả năng, tìm con đường thứ ba.



Tiền Hi Văn nhìn hắn hồi lâu, suy nghĩ một chút, thần sắc cổ quái bật cười lên:



- Người có tài được Tần công thưởng thức, sẽ không đơn giản, ta đã

biết, chỉ là có câu ta vẫn muốn hỏi Lập Hằng, Lập Hằng am hiểu việc, rốt cuộc là vì sao?



Ninh Nghi suy nghĩ một chút, một lát sau, chắp tay đáp:



- Năm ngoái sách lược giúp nạn thiên tai, chính là ta viết, ngoài ra, không có gì hơn.



Tiền Hi Văn nghe xong, khẽ gật đầu, sau đó mở ngăn kéo, lấy ra một phù ấn.



- Cái này có thể dùng.