Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật
Chương 15 : Không ai cả lấy được bộ lông cừu vàng
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
“Ta đã bắt được Không ai cả rồi!” Polyphemus hể hả.
Chúng tôi rón rén đi ra phía cửa hang và nhìn thấy Polyphemus đang cười một cách ranh mãnh, tay giơ lên giữa khoảng không. Con quái vật lắc lắc nắm tay của mình, một chiếc mũ bóng chày lăn xuống đất. Và kia là Annabeth đang bị hắn túm chặt chân, dốc ngược xuống đất.
“Ha ha!” tên Cyclops reo lên. “Đứa con gái tàng hình xấu xa! Ta đã có một cô vợ nóng nảy rồi. Thế nên mi sẽ bị nướng với nước xốt xoài chua ngọt!”
Annabeth gắng giãy dụa nhưng trông cô ấy như choáng váng. Cô ấy có một vết cắt xấu xí trước trán. Đôi mắt cô ấy đờ đẫn không hồn.
“Tớ sẽ tấn công hắn thôi,” tôi nói thầm với Clarisse. “Thuyền của chúng ta ở phía sau hòn đảo. Cậu và Grover…”
“Không,” cả hai bọn họ đều đồng thời cất tiếng. Clarisse đã tự trang bị bằng một cái giáo dài thuộc bộ sưu tập giáo bằng sừng cừu đực trong hang của Cyclops. Grover tìm được một xương đùi cừu – thứ mà cậu ấy không hề vui vẻ khi nhìn thấy, nhưng cậu ấy vẫn đang nắm chặt nó như một chiếc dùi cui, sẵn sàng tấn công.
“Chúng ta phải cùng tấn công hắn,” Clarisse lẩm bẩm.
“Đúng thế,” Grover khẳng định. Sau đó cậu ấy nháy mắt như thể cậu ấy không thể tin rằng mình vừa đồng ý với Clarisse về điều gì đó.
“Được rồi,” tôi cất tiếng, “Kế hoạch tấn công Macedonia.”
Hai bọn họ gật đầu. Tất cả chúng tôi đều tham gia những khóa huấn luyện tại Trại Con Lai. Họ hiểu tôi đang nói về cái gì. Họ sẽ lẻn ra hai bên và tấn công vào Cyclops từ bên hông trong khi tôi gây sự chú ý của hắn từ phía trước. Chắc chắn điều này có nghĩa là tất cả chúng tôi sẽ chết thay vào việc chỉ mình tôi, nhưng tôi biết ơn về sự giúp đỡ đó.
Tôi nhấc thanh kiếm của mình lên và hét to, “Này, đồ xấu xa kia!”
Tên khổng lồ quay lại về phía tôi. “Một tên khác nữa sao? Mày là ai?”
“Bỏ bạn ta xuống. Ta là một người đã từng làm nhục ngươi.”
“Ngươi là Không ai cả sao?”
“Đúng thế. Cái mũi đánh hơi của ngươi đã bị thò lò mũi hay sao ấy nhỉ?” Nó có vẻ không tốt so với lời lăng mạ của Annabeth, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ. “Ta là Không ai cả. Và ta đã tự hào về điều này. Nào, giờ hãy bỏ cô ấy xuống và lại đây. Ta muốn chọc lòi mắt ngươi lần nữa.”
“RAAAR!” hắn rống lên.
Tin tốt: hắn đã thả Annabeth xuống. Tin xấu: hắn thả đầu cô ấy rơi xuống trước và trúng tảng đá, khiến cô ấy nằm bất tỉnh như một con búp bê vải.
Một tin xấu khác là: Polyphemus lao về phía tôi. Tôi phải chiến đấu với một tên Cyclops bốc mùi nặng tới năm trăm ký chỉ bằng một thanh kiếm rất nhỏ.
“Vì thần Pan!” Grover tấn công từ bên phải. Cậu ấy ném chiếc xương cừu làm nó đập mạnh vào trán của con quái vật. Clarisse chạy vào từ bên trái và cắm ngọn giáo của mình vào trong đất đúng lúc Cyclops dẫm lên nó. Hắn kêu gào đau đớn và Clarisse lao ra khỏi đó để tránh bị hắn dẫm phải. Nhưng tên Cyclops chỉ giật mũi giáo ra, như thể nó chỉ là một cái dằm lớn và tiếp tục tiến về phía tôi.
Tôi di chuyển cùng thanh Thủy Triều.
Con quái vật chộp lấy tôi. Tôi lăn sang một bên và đâm một nhát vào đùi hắn.
Tôi hy vọng sẽ nhìn thấy hắn chầu trời nhưng con quái vật này quả là quá to lớn và mạnh mẽ.
Chúng chú ý tới cậu ấy nhưng hiển nhiên là chúng quá đói. Và chúng bắt đầu nhận thấy rằng Tyson không có tí thứ ăn nào cho chúng cả. Chúng không thể kiềm chế được mãi khi có rất nhiều thịt tươi ở ngay bên cạnh chúng.
“Chúng ta phải đi thôi,” tôi giục. “Con tàu chúng ta là…” Chiếc Queen Anne’s Revenge ở cách đây rất xa. Con đường ngắn nhất là băng qua vực nhưng chúng tôi vừa phá huỷ cây cầu duy nhất. Chỉ còn một khả năng duy nhất là phải băng qua lũ cừu.
“Tyson,” tôi gọi, “cậu có thể dẫn đàn cừu này đi càng xa càng tốt được không?”
“Lũ cừu cần ăn!”
“Tớ biết! Chúng cần đồ ăn từ thịt người. Cứ dẫn chúng đi ra khỏi con đường đó. Cho chúng tớ có thời gian tới bờ biển. Rồi cùng gặp chúng tớ ở đó nhé.”
Tyson nom rất do dự, nhưng cậu ấy vẫn huýt sáo. “Nào, lại đây, lũ cừu đáng yêu! Đồ ăn thịt người ở phía này!”
Cậu ấy chạy bộ xuống bãi cỏ, lũ cừu vội vã đuổi theo.
“Hãy giữ Bộ Lông Cừu Vàng quanh cậu,” tôi nói với Annabeth. “Phòng trường hợp cậu chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Cậu ấy có thể đứng lên được không?”
Cô ấy thử đứng lên nhưng mặt cô ấy xanh xao trở lại. “Ôi, vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”
Clarisse lại gần cô ấy và nghe nhịp tim, thấy Annabeth thở hổn hển.
“Xương sườn bị gãy rồi,” Clarisse nói. “Chúng đang bình phục, nhưng hoàn toàn gãy hẳn.”
“Sao cậu có thể biết?” Tôi ngạc nhiên.
Clarisse nhìn tôi. “Vì tớ từng bị gãy vài cái rồi. Ngốc ạ! Tớ sẽ vác cô ấy.”
Trước khi tôi kịp cãi, Clarisse đã nhấc Annabeth lên như một bao bột mỳ và vác cô ấy xuống bãi biển. Grover và tôi theo sát nhau.
Ngay khi chúng tôi tới được mép nước, tôi tập trung vào hình ảnh con tàu Queen Anne’s Revenge. Tôi lệnh cho nó kéo neo và tới chỗ tôi. Sau một vài phút nóng lòng chờ đợi, tôi đã thấy con tàu đang lượn vòng qua phía đầu mũi của hòn đảo.
“Tớ đến đây!” Tyson hét lên. Cậu ấy đang chạy xuống con đường để tới chỗ chúng tôi. Lũ cừu cách sau cậu ấy chừng năm mươi mét, kêu ầm lên trong thất vọng khi người bạn Cyclops của chúng lại bỏ chạy mà không cho chúng ăn.
“Chúng chắc sẽ không theo chúng ta xuống nước,” tôi nói với những người còn lại. “Tất cả chúng ta phải bơi ra tàu thôi.”
“Với Annabeth như thế này sao?” Clarisse phản đối.
“Chúng ta có thể làm được mà,” tôi khăng khăng. Tôi bắt đầu lại cảm thấy tự tin trở lại. Tôi đang ở trong nhà mình – biển cả. “Một khi chúng ta tới được tàu, chúng ta đã tự do ở nhà.”
Chúng tôi hầu như đã làm được điều này.
Chúng tôi chỉ vừa mới lội qua lối ra vào tới khe núi thì nghe thấy một tiếng rống dữ dội và nhìn thấy Polyphemus đầy thương tích và bầm tím nhưng vẫn còn sống. Bộ trang phục cưới màu xanh của hắn rách bươm. Hắn đang lội bì bõm về phía chúng tôi với một tảng đá trên mỗi tay.