Percy Jackson Tập 2: Biển Quái Vật
Chương 16 : Tôi chìm với con tàu
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
“Cậu có nghĩ hắn ta hết đá rồi không?” tôi lẩm bẩm.
“Bơi đi!” Grover giục giã.
Cậu ấy và Clarisse lao mình vào làn sóng. Annabeth bám vào cổ Clarisse và cố gắng khoả nước bằng một tay. Bộ Lông Cừu Vàng ướt nhẹp nặng trĩu kéo cô ấy xuống.
Nhưng sự chú ý của con quái vật không dồn vào Bộ Lông Cừu Vàng.
“Mày, thằng Cyclops oắt con kia!” Polyphemus gào lên. “Đồ phản bội lại đồng loại!”
Tyson cứng người lại.
“Đừng nghe hắn!” Tôi cãi lại. “Đi thôi.”
Tôi kéo tay Tyson, nhưng như thể tôi đang kéo một ngọn núi vậy. Cậu ấy quay lại và đối mặt với tên Cyclops già kia. “Ta không phải là kẻ phản bội.”
“Ngươi đã cứu bọn con người kia!” Polyphemus hét lớn. “Một lũ trộm cắp!”
Polyphemus ném tảng đá thứ nhất. Tyson gạt nó sang một bên bằng nắm đấm của mình.
“Không phải là kẻ phản bội,” Tyson vẫn cãi. “Và ngươi không phải là đồng loại của ta.”
“Chết hay chiến thắng” Polyphemus nhảy bổ vào con sóng nhưng chân hắn vẫn bị thương. Hắn lập tắc bị trượt chân và ngã dập mắt. Điều này thật buồn cười, trừ việc hắn bắt đầu gượng đứng lên, nhổ nước biển và gầm lên.
“Percy!” Clarisse kêu lên. “Nhanh lên!”
“Đi đi,” Tyson giục tôi. “Tớ sẽ chặn Tên Xấu Xí To Lớn này.”
“Không! Hắn sẽ giết cậu mất.” Tôi đã mất Tyson một lần và không muốn lặp lại lần nữa. “Chúng ta sẽ cùng chiến đấu với hắn.”
“Cùng nhau.” Tyson nhất trí.
Tôi rút thanh kiếm ra.
Polyphemus thận trọng tiến về phía trước, bước một cách khập khiễng. Nhưng cánh tay của hắn không có gì bất ổn. Hắn ném tảng đá thứ hai. Tôi nhảy sang một bên nhưng tôi vẫn sẽ bị nghiền nát nếu như nắm đấm của Tyson không đập tan tảng đá thành những mảnh vụn.
Tôi lệnh cho biển cả dâng sóng. Một cột sóng cao sáu mét, nâng tôi lên đỉnh sóng. Tôi cưỡi sóng hướng về phía tên Cyclops và đá vào mắt hắn, nhảy qua đầu hắn khi nước bắn hắn bay thẳng vào bờ.
Tôi bơi về phía các bạn dù biết rằng mình không đủ sức lôi họ lên. Điều tồi tệ nhất là các mẫu gỗ đang xoáy tít quanh họ. Không một sức mạnh nào của tôi với nước có thể giúp được nếu tôi bị một thanh xà đập vào đầu.
Chúng ta cần giúp đỡ, tôi nghĩ.
Đúng vậy. Tiếng của Tyson to và rõ ràng vang lên trong đầu tôi.
Tôi nhìn về phía cậu ấy và giật mình. Cho dù từng nghe thấy các thần biển và thủy tinh linh khác nói với tôi ở dưới nước trước đây, nhưng với Tyson thì... Tyson là con trai của thần Poseidon. Chúng tôi có thể giao tiếp với nhau dưới nước.
Cầu vồng, Tyson nói.
Tôi gật đầu, nhắm chặt mắt lại và tập trung, thêm vào sau câu nói của Tyson. CẦU VỒNG! Chúng tôi cần các bạn!
Ngay lập tức, những vật thể tỏa sáng lung linh xuất hiện trong bóng tối bên dưới – ba con ngựa có đuôi cá đang “phi” nước đại về phía chúng tôi còn nhanh hơn tốc độ của cá heo. Cầu Vồng và các bạn nó thoáng nhìn về phía chúng tôi và dường như đọc được cả suy nghĩ của chúng tôi. Chúng phóng nhanh vào đống đổ nát và ngay sau đó vọt lên trên trong một đám bong bóng nước – Grover, Annabeth và Clarisse mỗi người đang bám chặt lấy cổ một con cá ngựa.
Cầu Vồng – con to nhất – đang mang theo Clarisse. Nó lao về phía chúng tôi và cho phép Tyson túm vào bờm. Bạn của nó – con đang mang theo Annabeth – cũng làm như vậy với tôi.
Chúng tôi lao lên mặt nước và cao chạy xa bay khỏi hòn đảo của Polyphemus. Phía sau, tôi còn nghe thấy tiếng tên Cyclops gào lên trong chiến thắng.
“Ta đã làm được rồi! Cuối cùng ta cũng nhấn chìm được Không ai cả!”
Tôi hy vọng hắn không bao giờ phát hiện ra mình đã lầm.
Chúng tôi lướt trên mặt biển, hòn đảo co rút lại thành một chấm nhỏ và biến mất.
“Đã làm được,” Annabeth thì thào trong kiệt sức. “Chúng ta...”
Cô ấy áp mặt vào cổ con cá ngựa và nhanh chóng thiếp đi.
Tôi không biết lũ cá ngựa có thể đưa chúng tôi đi bao xa. Tôi không biết nơi chúng tôi sẽ đến. Tôi chỉ để Annabeth tựa vào cho cô ấy không bị ngã, bọc cô ấy trong Bộ Lông Cừu Vàng mà chúng tôi đã phải trả giá quá nhiều để có được và âm thầm nói lời cảm ơn.
Điều này nhắc nhở tôi... Tôi vẫn còn thiếu các vị thần một món nợ.
“Cậu là một thiên tài!” Tôi bình thản nói với Annabeth.
Rồi tôi gối đầu lên Bộ Lông Cừu Vàng, và trước khi kịp nhận ra, tôi cũng ngủ thiếp đi.