Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan
Chương 15 : Tôi vật nhau với người anh sinh đôi của ông già Nôen
Ngày đăng: 18:08 19/04/20
“Hãy nói cho tớ biết khi mọi chuyện kết thúc,” Thalia nói, mắt nhắm tịt. Thiên thần bằng đồng vẫn đang giữ chặt lấy chúng tôi để chúng tôi khỏi ngã. Nhưng Thalia vẫn giữ chặt tay của anh ta như thể đó là thứ quý giá nhất trên đời này vậy.
“Tất cả đều ổn.” Tôi hứa.
“Có phải... có phải chúng ta đang ở rất cao không?”
Tôi nhìn xuống. Ngay dưới chúng tôi là những dãy núi tuyết phủ trắng. Tôi duỗi cẳng chân, đá tuyết từ trên một đỉnh núi.
“À,” tôi nói. “Không cao đến thế chứ”
“Chúng ta đang ở dãy Sierras!” Zõe hét lên. Cô ấy và Grover đang bám lấy cánh tay của bức tượng còn lại. “Trước kia, tôi đã từng đi săn ở đây. Cứ theo tốc độ này, chúng ta sẽ đến San Francisco trong vài tiếng đồng hồ nữa.”
“Xin chào, xin chào, Frisco!” thiên thần đang giữ tôi và Thalia nói. “Anh bạn, Chuck này! Chúng ta lại có thể tới thăm những anh chàng ở Tượng đài Mechanics. Họ biết làm thế nào để tổ chức tiệt tùng!”
“Ôi trời,” thiên thần kia lên tiếng. “Tôi cũng tới đó.”
“Các anh đã tới San Francisco rồi sao?” Tôi hỏi,
“Thi thoảng chúng tôi có vài trò vui vẻ, phải không?” bức tượng phía tôi lên tiếng. “Những gã thợ cơ khí đấy đã mang chúng tôi tới bảo tàng Young và giới thiệu chúng tôi với quý bà đá cẩm thạch, hiểu chứ. Và ...”
“Hank!” một bức tượng khác cắt ngang. “Chúng chỉ là những đứa trẻ, anh bạn ạ.”
“Ồ, được rồi.” Nếu tượng đồng có thể đỏ mặt thì tôi thề là Hank đã làm như thế. “Quay lại bay tiếp thôi.”
Chúng tôi tăng tốc. Tôi có thể nói rằng những thiên thần đang rất vui mừng. Những dãy núi khuất dần, và dần được thay bằng những ngọn đồi, và sau đó chúng tôi bay vút qua những trang trại, những thị trấn, những đường cao tốc.
Grover bắt đầu thổi sáo để giết thời gian. Zõe buồn chán và bắt đầu bắn tên vào bất kì biển quảng cáo nào khi chúng tôi bay qua. Mỗi lần cô nhìn thấy mục tiêu của hàng bách háo nào đó - và chúng tôi bay qua cả tá những nơi như thế - cô ấy sẽ nhắm vào tâm điểm trên biển cửa hàng với tốc độ hàng trăm dặm một giờ.
Thalia nhắm chặt mắt suốt chặng đường đi. Cô thì thầm một mình như đang cầu nguyện.
“Lúc đó cậu đã làm rất tốt,” tôi nói. “Thần Zeus đã lắng nghe.”
Thật khó để nhận ra cô ấy đang nghĩ gì khi mắt cô ấy cứ nhắm chặt.
“Có thể.” Cô ấy nói. “Dù sao đi nữa, làm thế nào cậu có thể chạy thoát khỏi những bộ xương? Cậu nói chúng đã bao vậy cậu mà.”
Tôi nói cho cô ấy nghe về cô gái người trần kì lạ đó, Rachel Elizabeth Dare, người mà dường như có thể nhìn xuyên qua cả Màn Sương mù. Tôi đã cho rằng cô ta sẽ nói tôi bị điên nhưng cô ta lại chỉ gật đầu.
“Có một số người thường có khả năng như vậy đấy,” cô ấy nói. “Không ai biết là tại sao.”
Đột nhiên trong tôi loé lên và điều mà trước giờ tôi chẳng hề để ý. Mẹ tôi cũng như thế. Bà đã từng nhìn thất con Minotaur trên Đồi Con lai và biết chính xác đó là gì. Bà đã không hề bất ngờ khi năm trước tôi nói rằng bạn tôi Tyson thật sự là một Cyclops. Có thể bà đã biết tất cả từ trước. Tất nhiên bà cảm thấy lo cho tôi khi thấy tôi đang dần trưởng thành. Bà thậm chí còn có thể nhìn qua Màn Sương mù tốt hơn tôi.
“Ồ, cô gái đó khá phiền phức,” tôi nói. “Nhưng tớ thấy mừng vì không làm bốc hơi cô ta. Mọi chuyện có lẽ sẽ rất tồi tệ.”
Thalia gật đầu. “Là một con người bình thường thật là tuyệt.”
Cô ấy nói như thể đã phải suy nghĩ rất nhiều cho điều đó.
“Các cậu muốn hạ cánh ở đâu nào?” Hank hỏi, làm tôi chợt tỉnh khỏi giấc ngủ chập chờn.
Tôi nhìn xuống. “Whoa.”
Trước đấy tôi đã ngắm San Francisco trong những bức tranh, nhưng chưa bao giờ nhìn nó ngoài đời thường. Đây có lẽ là thành phố đẹp nhất mà tôi từng thấy - kiểu như một Manhattan thu nhỏ lại, sạch sẽ hơn, nếu Manhattan được bao quanh bởi những ngọn đồi xanh mướt và sương mù. Một cái vịnh lớn và tàu thuyền, những hòn đảo, những chiếc thuyền buồn và cây cầu Cổng vàng nổi bật lên trên làn sương mù. Tôi nghĩ là mình nên chụp hình hay làm cái gì đó. Lời chào từ Frisco. Tớ vẫn chưa chết. Ước gì cậu ở đây.
“Ở kia.” Zõe gợi ý. “Bên cạnh toà nhà Embarcadero.”
“Ý hay đó,” Chuck nói. “Tôi và Hank sẽ có thể trà trộn vào lũ chim bồ câu.”
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía anh ta.
“Đùa thôi.” Anh ta nói. “Lẽ nào những bức tượng không thể có khiếu hài hước hay sao?”
Hoá ra chúng tôi không cần phải trà trộn gì cả. Lúc này là sáng sớm và không có nhiều người xung quanh đây. Chúng tôi khiến một gã vô gia cư phải đờ đẫn trên bến phà khi thấy chúng tôi hạ cánh. Anh ta la lên khi thấy Hank và Chuck, rồi vừa chạy vừa kêu gào cái gì đó về những thiên thần làm từ kim loại đến từ sao Hoả.
Chúng tôi chào tạm biệt các thiên thần để họ bay tới bữa tiệc với những người bạn tượng đá. Đó cũng là lúc chúng tôi nhận ra mình chưa biết làm gì tiếp theo.
Chúng tôi đi về phía West Coast. Nữ thần Artemis đang ở đâu đó quanh đây. Tôi hi vọng Annabeth cũng thế. Nhưng tôi chưa có cách nào để tìm ra họ, và ngày mai là ngày Đông chí. Tôi cũng không có manh mối nào về con quái vật mà Nữ thần Artemis đang săn đuổi. Trong nhiệm vụ này lẽ ra nó phải tìm chúng tôi. Đáng lẽ nó phải “để lại dấu vết”, nhưng nó chẳng bao giờ làm thế. Giờ đây chúng tôi bị mắc kẹt ở bến phà này, không tiền bạc, không bạn bè, không may mắn.
Sau một cuộc thảo luận nho nhỏ, chúng tôi đồng ý rằng cần phải làm rõ bí mật của con quái vật đó là gì.
“Nhưng bằng cách nào?” tôi hỏi.
“Nereus,” Grover nói.
Tôi nhìn về phía anh ta. “Cái gì?”
“Đó không phải là những gì mà thần Apollo nói với cậu sao? Tìm Nereus?”
Tôi gật đầu. Tôi đã hoàn toàn lãng quên cuộc chuyện với thần mặt trời.
“Ông già của biển cả,” tôi nhớ là như vậy. “Tôi phải tìm ông ta và ép ông ta nói ra những gì ông ta biết. Nhưng làm sao tôi có thể tìm thấy ông ta?”
Zõe nhăn mặt. “Ông già Nereus à?”
“Cậu biết ông ấy?” Thalia hỏi.
“Mẹ tôi là một nữ thần biển. Đúng thế, tôi biết ông ấy. Thật may là ông ấy cũng không khó tìm cho lắm. Chỉ cần lần theo mùi hương.”
“Ý của cô là gì?” tôi hỏi lại.
“Lại đây.” Cô ấy nói đầy hăng hái. “Tôi sẽ chỉ cho cậu xem.”
Tôi biết mình đang gặp rắc rối khi chúng tôi dừng lại ở chỗ cái thùng thư ở Goodwill. Năm phút sau, Zõe trang bị cho tôi một chiếc áo sơ mi và vair flanen rách tả tơi, một chiếc quần jean rộng hơn cỡ của tôi 3 số, đôi giày thể thao màu đỏ nhạt, và chiếc mũ len mềm có màu sắc rực rỡ như cầu vồng.
“Ồ, yeah,” Grover nói, cố giữ không phì cười. “Cậu trông cực kì kín đáo rồi đấy.”
Ông ta nhìn lên lười nhác, “Cậu có phiền không?”
“Bác Chiron ở đâu?” Tôi hét lên.
“Thô lỗ quá.” Ngài D. nhấp một ngụm từ ly nước nho to. “Đấy có phải là cách cậu chào hỏi không?”
“Xin chào,” tôi sửa lại. “Chúng tôi sắp chết! Báo Chiron đến rồi?”
Ngài D cân nhắc điều tôi nói. Tôi muốn hét to lên giục ông ta phải nhanh lên. Nhưng tôi biết rằng nó sẽ chẳng có tác dụng gì cả. Đằng sau chúng tôi, tiếng bước chân và la hét – Đội quân của gã Manticore đang tiến sát gần.
“Sắp chết,” Ngài D. kinh ngạc. “Thú vị thật. Ta e rằng Chiron không có ở đây. Cậu có muốn ta chuyển một tin nhắn không?”
Tôi nhìn những người bạn của mình, “Chúng ta chết chắc rồi.”
Thalia nắm chặt lấy cây giáo. Cô ấy trong giống như đang tự giận mình một lần nữa. “Thế thì chúng ta sẽ chiến đấu đến chết.”
“Cao quý làm sao,” ngài D. nói, kìm một cái ngáp. “Vậy thì chính xác vấn đề là gì vậy?”
Tôi không cho rằng sẽ có gì khác, nhưng tôi nói với ông ấy về Ophiotaurus.
“Mmm.” Ông ấy nghiên cứu lục tìm các thứ trong tủ lạnh. “Thì ra là vậy. Ta hiểu rồi.”
“Ông thậm chí không thèm để tâm!” Tôi thét lên. “Ông nghĩ chúng tôi kiểu gì cũng chết chứ gì?”
“Xem nào. Ta nghĩ ta đang có hứng ăn pizza tối nay.”
Tôi muốn chém ngang qua chỗ cầu vồng và ngắt kết nối, nhưng tôi không có thời gian. Gã Manticore gào lên, “Đằng kia.” Và chúng tôi đã bị bao vây. Hai tên vệ sĩ đứng đằng sau hắn ta. Những nhóm đôi khác xuất hiện trên mái nhà cửa hàng ở bến tàu phía trên chúng tôi. Gã Manticore cởi áo khoác ra và tự biến đổi về hình hài thật, bộ vuốt sư tử chìa ra, chiếc đuôi với đám lông cứng tua tủa dựng đứng lên với những chiếc gai độc.
“Cừ lắm,” hắn nói. Hắn liếc nhìn hình ảnh hiện lên trong đám sương mù và hít một hơi. “Đơn độc, không có bất kỳ giúp đỡ thực sự nào. Tuyệt vời.”
“Cậu có thể cầu xin sự trợ giúp,” ngài D. thì thầm với tôi, như thể đây là điều gì vui thú lắm. “Cậu có thể nói làm ơn.”
Khi nào lợn lòi hoang biết bay, tôi nghĩ bụng. Không đời nào khi sắp chết tôi lại phải đi cầu xin một người bất lịch sự như ngài D, chỉ cần thế ông ta có thể cười khi tất cả chúng tôi bị bắn hạ.
Zõe đã chuẩn bị tên sẵn sàng. Grover đưa cây sáo của mình lên môi. Thalia nhấc tấm khiên lên và tôi nhận thấy nước mắt đang chảy dài trên má cô ấy. Đột nhiên tôi nhận ra rằng điều này từng xảy ra với cô ấy. Cô ấy từng bị bao vây ở Đồi Con Lai. Cô ấy sẵn sàng hy sinh sự sống của mình cho bạn bè. Nhưng lần này cô ấy không thể cứu được chúng tôi.
Làm sao tôi có thể để điều đó xảy ra với cô ấy?
“Làm ơn đi, ngài D,” tôi lẩm bẩm. “Xin hãy giúp chúng tôi.”
Tất nhiên, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Gã Manticore cười toe toét. “Tha mạng cho con gái của Zeus. Cô ta sẽ gia nhập với chúng ta ngay thôi. Giết hết những người còn lại.”
Bọn chúng chĩa súng ra, và điều kỳ lạ đã xảy ra. Bạn có hiểu cái cảm giác khi tất cả máu đổ dồn về đầu của bạn, giống như nếu bạ treo lộn ngược và rồi quay sang bên phải quá nhanh không? Có cái gì đó đổ dồn như vậy khắp xung quanh tôi, và một âm thanh như một tiếng thở dài rất lớn. Ánh mặt trời nhuốm màu tím. Tôi ngửi thấy mùi nho và cái gì đó chua hơn – mùi của rượu vang.
TÁCH!
Đó là âm thanh của nhiều tâm trí vỡ ra cùng một lúc. m thanh của sự điên loạn. Một tên bảo vệ đưa khẩu súng lục vào giữa hàm răng của mình như thể nó là một khúc xương và chạy vòng vòng trên tất cả tứ chi. Hai người khác bỏ súng xuống và bắt đầu nhảy điệu vanxơ với nhau. Kẻ thứ tư đã bắt đầu là một việc trông giống như nhảy điệu nhảy gót chân người Ireland. Đáng lẽ quang cảnh trông sẽ khôi hài nếu mọi thứ không khủng khiếp đến vậy.
“Không!” Gã Manticore hét lên. “Tự ta sẽ đối phó với các ngươi.”
Đuôi của hắn dựng đứng lên, nhưng tấm ván dưới bàn chân hắn hóa thành cây nho và ngay lập tức bắt đầu quấn quanh cơ thể con quái vật, mọc lá mới và các chùm nho con xanh rồi chín trong vài giây khi gã nhân sư hét tướng lên, cho đến khi hắn bị nhấn chìm vào một khối lượng lớn dây leo, lá và các chùm nho tím. Cuối cùng cây nho ngừng rung, và tôi có cảm giác rằng ở trong kia, gã Manticore đã không còn nữa.
“Ừm,” ngài Dionysus đóng cửa tủ lạnh lại. “Điều này thật thú vị.”
Tôi nhìn chằm chằm ông ta, kinh hoàng. “Làm thế nào ngài có thể… Làm sao ngài…”
“Thật là biết cách bày tỏ lòng biết ơn,” ông ta lẩm bẩm. “Những người thường sẽ khôi phục lại và quên đi những việc đã xảy ra. Sẽ cần phải giải thích rất nhiều nếu ta để họ như thế mãi. Ta ghét phải viết báo cáo cho Cha.”
Ông ta nhìn chằm chằm Thalia với vẻ không bằng lòng. “Ta hy vọng cô đã học được bài học cho mình, cô gái ạ. Không dễ để kháng cự lại quyền lực, phải không?”
Thalia đỏ mặt như thể đang xấu hổ.
“Ngài D,” Grover nói trong kinh ngạc. “Ngài… Ngài đã cứu chúng tôi.”
“Mmm. Đừng làm ta thấy tiếc về điều đó nhé, thần rừng. Bây giờ hãy đi đi, Percy Jackson. Ta cho cậu cùng lắm là vài giờ.”
“Con Ophiotaurus,” tôi nói. “Ngài có thể đưa nó tới trại không?”
Ngài D phớt lờ, “Ta không vận chuyển thú nuôi. Đó là chuyện của cậu.”
“Nhưng chúng tôi phải đi đâu ? "
Dionysus nhìn Zõe. “Ồ, ta nghĩ cô Thợ Săn kia có câu trả lời đấy. Các người phải vào đó lúc hoàng hôn ngày hôm này, hoặc tất cả sẽ biến mất. Bây giờ thì tạm biệt. Món pizza đang chờ ta.”
“Ngài D,” tôi nói.
Ông ta rướn mày.
“Ngài đã gọi tôi bằng tên thật của tôi,” tôi nói. “Ngài gọi tôi là Percy Jackson.”
“Đâu có nhỉ, Peter Johnson. Bây giờ thì đi đi!”
Ngài D vẫy tay, và hình ảnh ông ta mất dần trong sương mù.
Xung quanh chúng tôi, tay sai của gã Manticore vẫn còn đang diễn trò dở hơi. Một trong số họ đã tìm thấy người bạn của chúng tôi, anh chàng vô gia cư, và họ đã có một cuộc trò chuyện nghiêm túc về thiên thần kim loại từ sao Hỏa. Một số vệ sĩ khác quấy rối khách du lịch, làm tiếng kêu giống động vật và cố ăn cắp giày của họ.
Tôi nhìn Zõe. “Ngài D có ý gì… cô có biết là phải đi đâu không?”
Khuôn mặt cô ấy giống màu của màn sương vậy. Zõe chỉ vào phí bên kia vịnh, qua cầu Cổng Vàng. Từ phía xa xăm, một ngọn núi duy nhất vươn lên trên những tầng mây.
“Khu vườn của các chị tôi,” cô ấy nói. “Tôi phải về nhà.”