Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung
Chương 14 :
Ngày đăng: 18:09 19/04/20
Cánh cửa kim loại bị che mất một nửa bởi cái giỏ đựng đầy khăn tắm bẩn của khách sạn. Tôi không thấy nó có gì lạ cả, nhưng Rachel chỉ cho tôi nơi cần nhìn, và tôi đã nhận ra cái dấu màu xanh nhạt khắc trên kim loại.
“Nó bị bỏ hoang đã lâu rồi,” Annabeth nói.
“Có lần tôi đã thử mở nó,” Rachel nói, “chỉ vì tò mò thôi. Nhưng nó đã bị đóng chặt vì rỉ.”
“Không.” Annabeth bước tới trước. “Nó chỉ cần một cái chạm tay của một con lai.”
Quả là như vậy, ngay khi Annabeth đặt tay lên dấu, nó phát sáng màu xanh. Cánh cửa kim loại từ từ hé mở ra, lộ ra một cầu thang tối dẫn xuống phía dưới.
“Oa.” Rachel trông rất bình tĩnh, nhưng tôi không biết cô ấy có giả vờ tỏ ra như vậy hay không. Cô ấy đã thay sang chiếc áo phông Bảo Tàng Nghệ Thuật Hiện Đại cũ rích và quần jeans loang lổ đầy màu sắc như thường lệ, chiếc lược nhựa màu xanh thò ra khỏi túi. Mái tóc đỏ của cô ấy được buộc gọn đằng sau, nhưng vẫn còn những vụn vàng trên đó, và ánh sáng vàng lấp lánh trên mặt cô. “Vậy... tôi sẽ đi sau các bạn?”
“Cậu dẫn đường,” Annabeth nói với thái độ nửa lịch sự nửa chế giễu. “Dẫn đầu.”
Cầu thang dẫn chúng tôi xuống một đường hầm bằng gạch lớn. Nó tối đến nỗi tôi không thế nhìn thấy chân mình, nhưng Annabeth và tôi đã dự trữ đèn pin. Ngay khi chúng tôi bật chúng lên, Rachel đã hét oai oái.
Một bộ xương đang nhăn răng cười với chúng tôi. Đó không phải là người. Trước tiên trông nó khổng lồ – dài ít nhất là ba mét. Nó bị treo lên, cổ tay và cổ chân bị xích nên trông như một chữ X khổng lồ trên đường hầm. Nhưng điều làm tôi lạnh sống lưng là một hốc mắt đen sì ở giữa cái đầu lâu.
“Cyclops,” Annabeth nói. “Bộ xương này lâu lắm rồi. Không phải... người quen của chúng ta.”
Ý cô ấy là Đó không phải Tyson. Nhưng điều đó cũng không khiến tôi dễ chịu hơn chút nào. Tôi vẫn cảm giác như bộ xương được đặt ở đây như một lời cảnh báo. Dù là cái gì có thể giết chết một Cyclops trưởng thành như vậy thì tôi cũng không muốn gặp nó.
Rachel nuốt nước miếng. “Các cậu có bạn là Cyclops à?”
“Đó là Tyson,” tôi nói. “Em cùng cha khác mẹ với tớ.”
“Em cùng cha khác mẹ?”
“Hy vọng chúng ta có thể tìm được cậu ấy dưới kia,” tôi nói. “Và Grover nữa. Cậu ta là thần rừng.”
“Ồ.” Cô ấy kêu khẽ. “Vậy thì, chúng ta nên đi tiếp thôi.”
Cô ấy bước dưới cánh tay trái của bộ xương và tiếp tục tiến về phía trước. Annabeth và tôi nhìn nhau. Annabeth nhún vai. Chúng tôi theo Rachel vào sâu hơn trong mê cung.
Đi được khoảng mười lăm mét, chúng tôi tới một ngã tư. Trước mặt chúng tôi, hành lang bằng gạch vẫn tiếp tục. Bên phải là những bức tường được xây bằng các phiến đá cẩm thạch cổ. Bên trái là hành lang bẩn thỉu và đầy những gốc cây.
Tôi chỉ sang bên trái. “Nó trông giống đường hầm mà Tyson và Grover đi vào.”
Annabeth nhíu mày. “Ừ, nhưng kiến trúc của hành lang bên phải – những phiến đá cũ kỹ – có lẽ sẽ dẫn chúng ta đến một nơi nào đó cổ kính trong mê cung này, tới xưởng của Daedalus.”
“Chúng ta cần đi thẳng,” Rachel nói.
Annabeth và tôi cùng quay ra nhìn cô ấy.
“Đó là lựa chọn tồi tệ nhất,” Annabeth nói.
“Các cậu không thấy sao?” Rachel hỏi. “Nhìn sàn nhà mà xem.”
Tôi chẳng thấy gì ngoài tường gạch cũ kỹ và bùn đất.
“Có ánh sáng ở đằng kia,” Rachel khăng khăng. “Rất mờ nhạt. Nhưng đi thẳng mới là đường đúng. Phía bên trái, ở phía cuối đường hầm, những gốc cây đó đang di chuyển như các xúc tu, tôi không thích điều đó. Phía bên phải, có một cái bẫy cách đây khoảng sáu mét. Những cái lỗ trên các bức tường, có lẽ là những cái chông. Vậy chúng ta không nên mạo hiểm với nó.”
Tôi chẳng nhìn thấy bất cứ điều gì giống như cô ấy miêu tả, nhưng tôi gật đầu luôn. “Được rồi. Đi thẳng.”
“Cậu tin cô ta à?” Annabeth hỏi.
“Ừ, không tin sao?”
Annabeth trông như muốn cãi nhau, nhưng vẫn khoát tay ý bảo Rachel dẫn đường. Chúng tôi cùng nhau đi sâu xuống hành lang bằng gạch. Nó ngoằn nghoèo và nhiều đường rẽ, nhưng không có thêm đường hầm nào xuất hiện ở hai bên nữa. Dường như chúng tôi đang đi xuống, sâu dần, sâu dần xuống lòng đất.
“Không có cái bẫy nào sao?” Tôi hỏi với tâm trạng lo lắng.
“Chẳng có gì.” Rachel nhíu mày. “Dễ như thế này sao?”
“Tớ không biết,” tôi trả lời. “Nó chưa bao giờ dễ cả.”
“Vậy, Rachel,” Annabeth hỏi, “chính xác là cậu đến từ đâu?”
Nghe giọng điệu thì giống như cô ấy hỏi, Cậu đến từ hành tinh nào? Nhưng dường như Rachel không cảm thấy bị xúc phạm.
“Brooklyn,” cô ấy trả lời.
“Cậu đi về muộn cha mẹ cậu không lo lắng à?”
Rachel thở dài. “Không. Tớ có đi hàng tuần thì họ cũng chẳng để ý.”
“Ta vẫn dùng kiếm của ta. Ngươi?”
Hắn đưa bàn tay vĩ đại lên và xua xua ngón tay: “Ta chẳng cần vũ khí gì cả. Cậu Luke, cậu làm trọng tài đợt này nhé.”
Luke mỉm cười nhìn xuống chỗ tôi. “Rất hân hạnh, thưa ngài.”
Antaeus bất thình lình tấn công, tôi chui qua chân hắn và chém vào bắp chân sau của hắn.
“Aaaaa!” hắn hét lên. Nhưng nơi đáng lẽ phải có máu chảy ra lại chỉ có một dòng cát, giống như tôi vừa chém một bên chiếc đồng hồ cát vậy. Nó chảy xuống nền sàn đấu bằng đất, rồi đất bắt bám xung quanh chân hắn, gần giống như một cái khuôn. Khi đất rơi ra, vết thương lành trở lại.
Hắn lại tiếp tục tấn công. May mắn là tôi đã có kinh nghiệm đánh nhau với các gã khổng lồ. Lần này tôi tránh sang bên và chém vào dưới cánh tay hắn. Nguyên cả phần lưỡi của thanh Thủy Triều đâm sâu vào dẻ sườn của hắn. Đó là tin tốt. Còn tin xấu là thanh Thủy Triều tuột khỏi tay tôi khi tên khổng lồ quay lại, và tôi bị ném băng qua phía bên kia trường đấu, không một tấc sắt trong tay.
Antaeus rống lên đau đớn. Tôi chờ đợi hắn tan biến vào không khí. Chẳng có con quái vật nào chịu nổi một đòn tấn công trực tiếp bằng thanh Thủy Triều . Lưỡi kiếm đồng celestial chắc đang tiêu hủy hắn. Nhưng Antaeus đang mò mẫm tìm vết thương, và hắn rút lưỡi kiếm ra, ném nó về phía sau. Cát lại chảy ra từ vết thương, nhưng một lần nữa đất lại bao phủ lấy hắn. Đất ôm trọn hắn đến tận vai. Ngay khi lớp đất đó trôi đi, Antaeus lại khỏe mạnh bình thường.
“Giờ thì ngươi hiểu tại sao ta không bao giờ thua chưa, á thần!” Antaeus hả hê nói. “Đến đây để ta nghiền nát ngươi nào! Sẽ nhanh thôi!”
Antaeus đứng giữa tôi và thanh kiếm của tôi. Tuyệt vọng, tôi liếc nhìn hai bên, và bắt gặp ánh mắt của Annabeth.
Mặt đất, tôi nghĩ. Annabeth đang cố nói với tôi điều gì nhỉ? Mẹ của Antaeus là Gaea, đất mẹ, một trong những nữ thần cổ xưa nhất. Cha của Antaeus có thể là Poseidon, nhưng Gaea vẫn luôn bảo vệ, cứu sống hắn ta. Tôi sẽ không thể làm gì được hắn một khi hắn vẫn đứng trên mặt đất.
Tôi cố đi quanh hắn, nhưng Antaeus đoán trước được động thái của tôi. Hắn chặn đường tôi, cười khùng khục. Giờ thì hắn đang coi tôi như một món đồ chơi. Tôi bị dồn vào góc.
Tôi ngẩng lên nhìn sợi xích trên trần nhà, với những cái sọ kẻ thù của hắn ta được treo lắc lư trên các cái móc. Đột nhiên tôi có một ý tưởng.
Tôi giả vờ chạy sang một bên. Antaeus chặn đường tôi. Đám đông reo mừng và hò hét, muốn Antaeus xử tôi, nhưng hắn còn đang mải mê với trò vui.
“Thằng nhóc yếu ớt,” hắn nói. “Chẳng đáng là con thần biển chút nào!”
Tôi cảm thấy chiếc bút đã quay lại túi của tôi, nhưng Antaeus không hay biết gì về chuyện đó. Hắn sẽ nghĩ thanh Thủy Triều vẫn nằm trên đất đằng sau hắn. Hắn sẽ nghĩ mục đích của tôi là lấy lại thanh kiếm. Đó không hẳn là một lợi thế, nhưng đó là tất cả những gì tôi có!
Tôi tấn công thẳng trực tiếp, cúi thấp để hắn tưởng tôi chuẩn bị chui qua hai chân hắn một lần nữa. Khi hắn đang cúi xuống, chuẩn bị sẵn sàng để bắt tôi như một vận động viên bắt bóng, tôi bèn nhảy cao hết mức có thể – đạp lên tay hắn, leo lên vai hắn như thể nó là một chiếc thang, và đạp cả giày lên đầu hắn. Hắn phản ứng một cách tự nhiên. Đứng thẳng dậy đầy căm phẫn và hét lớn “NÀY!”. Tôi tận dụng lực của hắn để quăng mình lên phía trần nhà. Tôi bắt được phần trên cùng của một sợi xích, và những cái móc cộng với đầu lâu đang kêu chói tai bên dưới chân tôi. Tôi quấn hai chân quanh sợi xích, giống như tôi vẫn thường làm với môn dây trong giờ thể dục. Tôi rút thanh Thủy Triều ra và cưa đứt sợi xích bên cạnh tôi.
“Xuống đây, đồ hèn!” Antaeus rống lên. Hắn cố túm tôi, nhưng tôi đang ở ngoài tầm với. Vừa treo mình trên dây, tôi vừa hét, “Lên đây mà bắt ta! Hay là ngươi quá béo và chậm chạp?”
Hắn rống lên và túm tôi lần nữa. Hắn bắt được một sợi dây và cố đu mình lên. Khi hắn đang vật lộn để leo lên, tôi hạ thấp sợi xích đã bị cưa xuống, đầu tiên là phần móc. Tôi phải thử hai lần, nhưng cuối cùng tôi đã móc được dây xích vào khố của Antaeus.
“AAAA!” Antaeus la hét. Tôi nhanh chóng luồn sợi xích trên tay qua một mắt trên dây xích của tôi và kéo nó căng hết mức có thể. Antaeus cố gắng quay lại mặt đất nhưng không thể bởi khố của hắn bị treo trên móc. Hắn phải dùng cả hai tay bám vào dây xích để khỏi bị ngã lộn đầu xuống đất. Tôi cầu nguyện rằng cái khố và dây xích có thể giữ hắn lại thêm vài giây nữa. Khi Antaeus đang bận nguyền rủa và vùng vẫy, tôi nhảy nhót từ dây xích này sang dây xích khác, vừa đu vừa chém như một con khỉ điên. Tôi tạo thành các thòng lọng với những móc và mắt xích kim loại. Tôi không hiểu sao mình có thể làm như vậy. Mẹ luôn nói tôi có khả năng làm mọi vật quấn lại với nhau. Vả lại tôi cũng đang tuyệt vọng để cứu các bạn của mình. Dù sao thì chỉ trong vài phút, tôi đã treo được tên khổng lồ lên khỏi mặt đất, gầm gừ vô vọng giữa một đống móc và dây xích.
Tôi thả mình xuống đất, mồ hôi đầm đìa và thở hổn hển. Tay tôi trầy da chảy máu vì đu dây.
“Thả tao xuống!” Antaeus hò hét.
“Thả anh ta ra!” Luke yêu cầu tôi. “Anh ta là chủ nhà của chúng ta cơ mà!”
Tôi mở nắp thanh Thủy Triều. “Ta sẽ thả hắn.”
Và sau đó tôi đâm vào bụng gã khổng lồ. Hắn rống lên và cát tuôn chảy ra từ vết thương, nhưng hắn đang ở quá cao để có thể chạm tới mặt đất, và đất mẹ không thể dâng lên cao để trị lành vết thương cho hắn. Antaeus tan biến dần, từng phần, từng phần một, cho đến khi chẳng còn gì sót lại ngoài một chùm dây xích đung đưa, một cái khố to khổng lồ treo trên móc, và một mớ những đầu lâu đang cười nhăn nhở và nhảy múa trên đầu tôi như thể cuối cùng thì họ cũng được cười mãn nguyện.
“Jackson!” Luke hét lên. “Lẽ ra ta phải giết ngươi từ lâu rồi mới phải!”
“Ngươi đã cố,” tôi nhắc cho hắn nhớ. “Hãy để bọn ta qua đi, Luke. Chúng ta đã có giao kèo với Antaeus. Ta là người thắng cuộc.”
Hắn làm đúng theo những gì tôi nghĩ. Hắn nói, “Antaeus đã chết. Lời thề của hắn cũng chết theo. Nhưng hôm nay ta khá nhân từ nên sẽ để ngươi chết một cách khẩn trương nhất.”
Hắn chỉ Annabeth. “Thả cô gái ra.” Giọng hắn hơi run run một chút. “Ta sẽ nói chuyện với cô ấy trước – trước chiến thắng vĩ đại của chúng ta.”
Những con quái vật trên khán đài đã rút vũ khí ra hoặc là giơ móng vuốt. Chúng tôi không còn đường thoát. Và hoàn toàn bị áp đảo về số lượng.
Tôi cảm nhận một vật gì đó trong túi – một cảm giác lạnh buốt, và mỗi lúc một lạnh hơn. Chiếc còi gọi chó. Tôi cầm chặt lấy nó. Đã nhiều ngày nay tôi tránh không sử dụng món quà của Quintus. Rất có thể đó là một cái bẫy. Nhưng giờ... tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi lấy nó ra khỏi túi và thổi. m thanh của nó không nghe được, và nó vỡ ra thành từng mảnh băng, tan chảy trên tay tôi.
Luke cười lớn. “Cái đó để làm gì thế nhỉ?”
Từ đằng sau tôi một tiếng hét đột ngột vang lên. Tên khổng lồ Laistrygonian nãy giờ vẫn canh giữ Annabeth bay vèo qua mặt tôi và đập vào tường.
“HÚÚÚÚÚ!”
Kelli con empousa hét lên thất thanh khi một con chó đen khổng lồ nặng khoảng hơn hai trăm cân nhấc bổng ả lên như một món đồ chơi và ném cô ta bay thẳng vào lòng Luke... Cô chó O’Leary gầm gừ khiến hai tên lính canh dracaenae lùi lại. Trong một chốc, tất cả lũ quái vật trên khán đài chưa hết bàng hoàng.
“Đi thôi!” tôi gọi các bạn mình. “Đi nào O’Leary!”
“Cửa ra phía xa ấy!” Rachel gào to. “Đó là lối đi đúng đấy!”
Ethan Nakamura cũng nhận ra ám hiệu. Chúng tôi cùng nhau chạy như bay, băng qua đấu trường về phía cửa ra đằng xa. Con O’Leary theo sát chúng tôi. Trong khi chạy thục mạng, tôi vẫn còn nghe thấy những âm thanh huyên náo hỗn độn của cả một đội quân hùng hậu đang nhảy xuống từ khán đài và đuổi theo chúng tôi.